Chương 10

Lâm Chiêu Chiêu lập tức cụp mắt xuống, không dám nhìn ngó thêm nữa.

Gã sai vặt kia dẫn mấy người họ từ cửa hông vào một gian sương phòng, rồi đẩy cửa một căn phòng có lò than đang cháy rực, nói: “Quốc công gia hôm nay vẫn chưa hạ trực, nhưng chắc cũng sắp đến giờ rồi, mời phu nhân vào ngồi chờ một lát ạ.”

Chu Tường và Quy Nhạn đứng nép sang một bên, hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Đặc biệt là Chu Tường, mặc dù mối manh này là do một người bạn trong phủ Đái Thiếu Khanh chỉ điểm, nhưng ông ta không ngờ nó lại hữu dụng đến thế. Ông ta đã đến Sùng An Hầu phủ mấy lần, lần nào cũng bị chặn ở ngoài cửa, làm gì có lần nào được đối đãi thế này? Chẳng lẽ điều này có nghĩa là, Tam nãi nãi và Quốc công gia…

Không, ai mà dám đặt điều về vị chủ tử kia chứ? Chắc hẳn là Lâm gia thật sự có giao tình không hề nông cạn với Quốc công phủ rồi.

Chu Tường không dám nghĩ thêm nữa.

Lâm Chiêu Chiêu ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp, cánh tay đặt trên bàn, những ngón tay giấu dưới tay áo đang mân mê viền áo.

Chẳng mấy chốc, trà đã được dâng lên, khói nóng lượn lờ. Nàng nhấp một ngụm, hương thơm tươi mới, vị ngọt thanh mát. Đây là trà Quân Sơn Ngân Châm. Trà ngon đến thế, vậy mà nàng lại không dám uống thêm ngụm thứ hai.

Ngay từ lúc bước vào cửa, nàng đã không hiểu Bùi Thiệu muốn làm gì. Nàng thà rằng Quốc công phủ cứ coi họ như những kẻ đến xin xỏ rồi đuổi đi, còn hơn là cái tình cảnh dở dở ương ương, lơ lửng như bây giờ.

Khoảng một khắc sau, một vị quản sự của Quốc công phủ đi tới. Ông ta tự xưng họ Tề, giọng điệu có phần thân thiết, còn hỏi han Chu Tường về quê quán. Chu Tường thấy có tia hy vọng, bèn trò chuyện với Tề quản sự một lúc. Chỉ có điều, người có thể làm quản sự ở Quốc công phủ đâu phải hạng người đơn giản, thế nên Chu Tường không những không dò hỏi được khi nào Bùi công gia trở về, mà cũng chẳng thể nhờ Tề quản sự nói giúp vài lời tốt đẹp trước mặt chủ tử.

Sau khi Tề quản sự đi, lại có gã sai vặt vào thay trà. Gã nhanh nhẹn đổ hết trà cũ đi. Trà Quân Sơn Ngân Châm hảo hạng như vậy, chỉ vì không có người uống, nguội đi rồi cũng bị đổ bỏ.

Cứ như vậy hai ba lần, không thể trơ mắt nhìn sự lãng phí như vậy, Lâm Chiêu Chiêu bèn lên tiếng: “Ta không quen uống loại trà này, ngươi không cần pha nữa đâu. Chúng ta cứ ngồi đợi đến khi Quốc công gia về là được rồi.”

Gã sai vặt ngẩn ra một lúc, rồi mới đáp: “Vâng ạ.”

Sau khi gã sai vặt không vào nữa, trong sương phòng trở nên vô cùng yên tĩnh. Lâm Chiêu Chiêu ngồi lâu nên cũng thấy mỏi, vừa đổi tư thế thì cơn buồn ngủ đã ập đến. Nàng cứ gà gật chập chờn, đến khi tỉnh táo lại thì mới phát hiện trời bên ngoài đã tối hẳn, qua cả giờ Tuất rồi.

Họ đã đợi suốt một canh giờ rưỡi.

Lâm Chiêu Chiêu chớp mắt cho tỉnh táo hẳn, rồi đứng dậy: “Đi thôi.”

Quy Nhạn và Chu Tường đồng thanh gọi: “Tam nãi nãi…”

Lâm Chiêu Chiêu đưa tay xoa xoa cái dạ dày đang hơi đau của mình, nói: “Hôm nay chắc không gặp được Quốc công gia đâu, chúng ta về thôi.” Vẫn còn một câu nàng chưa nói ra, đó là chuyện bắt nàng đến cầu xin cho Bá gia và Nhị gia vốn dĩ đã chẳng có hy vọng gì rồi.

Chu Tường còn định khuyên can, nhưng Quy Nhạn đã ngắt lời hắn: “Nô tỳ hiểu rồi. Chu quản sự, chúng ta đi thôi.” Câu sau là nói với Chu Tường.

Chu Tường thất vọng tràn trề, không ngừng thở dài.

Lúc ba người họ rời đi, Tề quản sự còn ra tiễn, gã sai vặt gác cổng cũng vô cùng lễ phép, không hề có nửa điểm nào cho thấy Quốc công phủ đã lạnh nhạt với họ suốt một thời gian dài như vậy.

Trong xe ngựa, Quy Nhạn hạ thấp giọng, nói: “Nô tỳ còn tưởng rằng Quốc công gia sẽ nể tình xưa nghĩa cũ…”

Lâm Chiêu Chiêu ho khẽ một tiếng.

Quy Nhạn biết mình đã lỡ lời, vội vàng lấy ra hộp đồ ăn vặt thập cẩm đã chuẩn bị sẵn trong xe, nói: “Tam nãi nãi, người ăn chút gì lót dạ đi ạ.”

Lâm Chiêu Chiêu cầm lên một miếng bánh gạo nếp đã nguội, từ tốn nhai nuốt.

Bùi Thiệu không thèm đếm xỉa đến họ, nhưng lại cứ cho người đối đãi lễ phép như vậy, rõ ràng là muốn cho người ta hy vọng rồi lại khiến họ thất vọng, đúng là đang trêu đùa người khác.

Cũng may là ngay từ đầu nàng đã chẳng ôm hy vọng gì.

Xe ngựa đi từ phố Đông đến ngõ Bắc, dừng lại trước cửa Bắc Ninh Bá phủ. Lâm Chiêu Chiêu vừa bước vào Bá phủ, đã thấy người nhà của Lý Hoan, ma ma thân cận bên cạnh Lão thái quân, đang đi đi lại lại ở ngay cửa.

Bà ta vừa thấy Lâm Chiêu Chiêu, liền lập tức chạy ra đón, giọng đầy kích động: “Tam nãi nãi, Nhị gia đã từ trong cung trở về rồi ạ!”