Thái Xương năm thứ ba mươi chín đã định sẵn là một năm có nhiều biến cố.
Đầu năm, Giang Nam gặp nạn tuyết, phanh phui ra một vụ án tham ô làm chấn động triều đình và dân chúng. Đến giữa năm, Tây Nam gặp hạn hán lớn, một số khu vực xảy ra bạo loạn, may mà Tĩnh quốc công với tư cách khâm sai kịp thời đến địa phương, trợ cấp dân tình, cân đối chi phí, vừa ban ân vừa giữ uy, thể hiện khí độ của triều đình mà dẹp yên được bạo loạn.
Đến cuối năm, khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì vào ngày hai mươi chín tháng Chạp, Thái tử bức vua thoái vị, Tĩnh quốc công dẫn Cấm vệ quân lấy ít địch nhiều, bảo vệ hoàng cung, thành công kéo dài thời gian chờ quân Tây Bắc đến cứu viện. Phe Đông Cung thất bại, Thái tử tự cắt cổ tự vẫn, toàn bộ phe cánh Đông Cung gặp họa diệt vong.
Cái Tết này, tràn ngập mùi máu tanh.
Xảy ra chuyện như vậy làm cho cả Thượng Kinh nơm nớp lo sợ, ai nấy đều vội vàng bày tỏ lòng trung thành, không dám dính dáng gì đến Đông Cung. Đương nhiên, cũng có một vài kẻ xui xẻo. Thật tình cờ làm sao, những người này ngày thường cũng chẳng nhận được bao nhiêu ân huệ từ Đông Cung, nhưng vào đúng thời điểm này lại có quan hệ mập mờ với Đông Cung, thế là bị tóm gọn.
Ví dụ như phủ Bắc Ninh Bá.
Trong Thụy Phúc Đường của Bá phủ, Bá phu nhân Vương thị không còn vẻ oai phong như thường ngày, sắc mặt bà ta tái nhợt, đôi môi khô khốc, đã hai ngày không được nghỉ ngơi tử tế. Bà ta quỳ sụp bên gối lão phu nhân của Bá phủ mà khóc lóc: “Tổ mẫu, Bá gia biết làm sao bây giờ!”
Hai ngày trước, Bá gia và Nhị gia trong phủ đều bị "mời" vào cung.
Những vị quan kinh thành và con cháu thế gia cùng vào cung, ít nhiều đều có liên quan đến vụ án Thái tử mưu phản. Một khi bị định tội, chính là tịch biên gia sản, chém đầu. Tin tức như tuyết bay đầy trời lan khắp kinh thành, khiến người nghe ai nấy đều kinh hồn bạt vía, càng khiến cho người trên kẻ dưới của phủ Bắc Ninh Bá sợ đến chết khϊếp, chỉ sợ giây tiếp theo tai họa sẽ ập xuống đầu mình.
Vương thị ngày thường thích nổi trội, hiếu thắng nhất, nhưng những gì mà bà ta học được đều là mánh khóe chốn hậu trạch, lúc này khó mà gánh vác nổi việc lớn. Nhưng cũng coi như còn tốt, ít nhất là bà ta còn ở lại Bá phủ, đâu như vợ lão nhị là Tiêu thị, thấy tình hình không ổn đã dắt díu con trai con gái trốn về nhà mẹ đẻ. Bây giờ, người có thể chống đỡ Bá phủ cũng chỉ có lão phu nhân.