Chương 9

Người đánh xe liền cho xe ngựa dừng lại.

"Sao lại dừng xe vậy?" Người bạn đồng môn khó hiểu hỏi. Ngay sau đó, hắn ta cũng trông thấy Cố Kiều đang đi bộ từ phía đối diện.

Cố Kiều dường như không nhận ra họ, chỉ nghĩ đây là một chiếc xe la bình thường. Nàng không ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng, đi vòng qua bên cạnh chiếc xe.

"Lên đây." Tiêu Lục Lang cất tiếng.

Lúc này, Cố Kiều mới quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn Tiêu Lục Lang đang ngồi trên xe. Bên cạnh hắn còn có người bạn đồng môn ban ngày.

Người bạn đồng môn vẫn giữ vẻ mặt chán ghét như cũ, nhưng lần này lại không nói những lời như "cấm không được để ý đến nàng ta" nữa.

"Lên đi." Tiêu Lục Lang lặp lại một lần nữa, giọng nói vẫn thanh lãnh như thường.

Rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng hắn lại sở hữu một sự trầm ổn và khí thế vượt xa lứa tuổi của mình.

Cố Kiều do dự một chút, rồi cũng leo lên xe.

Nàng ngồi xuống đối diện Tiêu Lục Lang, đoạn tháo chiếc gùi trên lưng xuống, đặt bên chân.

Tiêu Lục Lang liếc nhìn chiếc gùi, hỏi: "Nàng ra chợ à?"

Cố Kiều gật đầu: "Ừm, ta đi bán hai con gà, tiện thể mua ít gạo và bột mì." Và còn... làm thêm vài việc khác nữa.

Tiêu Lục Lang nhìn nàng thật sâu, ánh mắt như đã nhìn thấu điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói một lời.

Ngược lại, người bạn đồng môn lại ném cho Cố Kiều một ánh mắt kỳ quái. Nữ nhân ngốc nghếch độc ác này mà cũng biết buôn bán sao?

Thế nhưng, Cố Kiều dường như không hề để ý đến ánh mắt dò xét của hắn ta, chỉ quay sang hỏi Tiêu Lục Lang: "Còn chàng thì sao? Hôm nay lên trấn có gặp được đại phu không?"

"Còn nói nữa! Đều tại ngươi cả! Nếu không phải ngươi la lối đòi ăn bánh quế hoa, sao chúng ta lại bỏ lỡ giờ khám bệnh của Trương đại phu được chứ?" Người bạn đồng môn dĩ nhiên sẽ không nói cho nàng biết, chính vì đi mua bánh quế hoa cho nàng mà Tiêu huynh của hắn ta đã tránh được một kiếp nạn.

"Vậy à... Thật là đáng tiếc quá nhỉ." Cố Kiều cụp mắt xuống, thì thầm.

Miệng thì nói là đáng tiếc, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác nàng chẳng hề tiếc nuối chút nào. Lẽ nào nàng đã biết chuyện ở y quán rồi? Không thể nào, với cái tính của nàng, nếu biết mình vô tình cứu Tiêu huynh một mạng thì sao có thể bình tĩnh như vậy được? Lần trước cứu Tiêu huynh, nàng đã ép hắn phải cưới mình. Lần này nếu cứu nữa, chẳng phải sẽ đòi lên trời luôn sao?

Người bạn đồng môn khinh khỉnh nói: "Bánh quế hoa ta ăn hết rồi! Đừng hòng ta cho ngươi!"

Cố Kiều đáp lại một cách thản nhiên: "Ồ."