Thế nhưng, Tiêu Lục Lang vốn là người có tính bướng bỉnh, một khi đã quyết định chuyện gì thì có tám con ngựa cũng không kéo lại được.
Một canh giờ sau, cuối cùng Tiêu Lục Lang cũng mua được bánh hoa quế của tiệm Lý Ký.
“Hy vọng Trương đại phu vẫn chưa đi!” Người bạn học vội kéo Tiêu Lục Lang chạy về phía y quán.
Tuy nhiên, khi họ về đến cửa y quán thì lại phát hiện hàng người dài dằng dặc đã biến mất. Thay vào đó là một đám đông dân chúng đang tụ tập xem náo nhiệt và một đội quan binh trông vô cùng nghiêm nghị.
Người bạn học nhìn sang một nam tử trung niên bên cạnh, bèn hỏi: “Đại thúc, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Sao những người đến khám bệnh đi đâu hết cả rồi?”
Nam tử trung niên đáp: “Vừa rồi có một gã điên xông vào y quán, nói rằng đại phu ở đây chữa chết thê tử của hắn ta, rồi vung dao chém loạn xạ. Người ở bên trong đều bị thương cả rồi! Ngươi thấy đại thẩm ở cửa kia không? Bà ấy là người cuối cùng vào trong đấy. Bà ấy vừa bước vào thì gã điên kia tới! May mà bà ấy chạy thoát được, nhưng cũng bị ngã một cú, đầu chảy cả máu kìa!”
Đại thẩm đó, chẳng phải chính là người đã xếp hàng ngay sau họ lúc nãy hay sao?
Nếu như họ không rời đi, vậy thì người cuối cùng bước vào y quán chính là Tiêu Lục Lang.
Với cái chân tật nguyền của hắn, chắc chắn không thể nào chạy thoát được. Khi đó, trong số những người bị chém trọng thương, rất có thể đã có cả hắn rồi.
Trên đường trở về, cả hai người đều im lặng không nói một lời.
Trời dần tối, chiếc xe ngựa chạy trên con đường nhỏ vắng lặng, tiếng bánh xe kẽo kẹt vang lên đều đều.
Vào giờ này, xe ngựa trong trấn đã không còn muốn chạy về vùng quê nữa. Họ phải bỏ ra hai mươi đồng để thuê một chiếc xe la. Xe không có thùng, chỉ có một mái che bằng vải dầu đơn sơ, gió lùa cả đằng trước lẫn đằng sau.
Cả hai người lạnh đến mức chân tay cứng đờ.
Bỗng nhiên, một bóng người nhỏ bé, gầy gò đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Lục Lang.
Ánh mắt hắn chợt khựng lại.
Nơi đó, là một ngã rẽ.
Phía trước là con đường về thôn, còn rẽ sang hướng Tây là đường ra chợ phiên.
Trên con đường nhỏ dẫn từ chợ về, Cố Kiều đang cõng một chiếc gùi nặng trĩu, từng bước đi nặng nề, hơi thở có phần hổn hển.
Ánh tà dương cuối cùng cũng đã tắt hẳn. Bóng nàng chìm trong màn sương mờ của hoàng hôn, dáng người trông càng thêm mảnh khảnh. Nàng đưa tay lên lau mồ hôi, để lộ ra miếng gạc quấn trên cổ tay, trên đó còn lờ mờ thấm vài vệt máu.
"Dừng xe." Giọng Tiêu Lục Lang vang lên.