Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Lục Lang cùng Cố Tiểu Thuận quay trở lại thư viện, nào ngờ lại nhận được tin sét đánh: phòng ngủ của họ đã bị sập.
"Sập lúc nào vậy?" Tiêu Lục Lang hỏi.
Người học trò kia đáp: "Hai người vừa đi chưa được bao lâu thì sập rồi. Rất nhiều người thấy các ngươi đi về hướng khu phòng ở, ai nấy đều lo lắng không biết hai người có bị chôn vùi trong đó hay không."
Vốn dĩ họ định về đó, nhưng mà...
Thần sắc Tiêu Lục Lang khựng lại một chút.
Cố Tiểu Thuận chạy tới nhìn căn phòng đã sập, chỉ thấy khắp nơi là tường đổ vách nát, ngay cả sàn nhà cũng bị xà nhà đập cho nứt toác. Nghĩ đến cảnh thứ này rơi trúng đầu thì sẽ ra sao, hắn sợ hãi vỗ ngực thùm thụp: "May mà tỷ ta đến tìm chúng ta đi ăn cơm! Nếu không cả hai đều bị chôn sống rồi!"
Tính cả lần ở y quán, đây là lần thứ hai rồi. Lần nào cũng là nhờ nàng mà tránh được tai bay vạ gió.
Tiêu Lục Lang nhìn về hướng Cố Kiều vừa rời đi, vẻ mặt lộ ra chút đăm chiêu suy nghĩ.
Phòng ốc ở thư viện Thiên Hương vốn dĩ đã khan hiếm, đợt này lại tuyển thêm trọn vẹn một trăm linh một học sinh, có thể nói là đợt tuyển sinh quy mô lớn nhất từ trước đến nay. Vì vậy, thư viện thực sự không còn dư phòng nào nữa, đành để hai người tiếp tục đi đi về về.
Bởi vì tiền trọ đã bao gồm trong tiền thúc tu (học phí), thông thường nếu không ở thì cũng không được hoàn lại. Tuy nhiên, xét thấy đây không phải lỗi của học trò, thư viện đã chủ động chịu tiền xe đi lại hàng ngày cho Tiêu Lục Lang và Cố Tiểu Thuận.
Cố Tiểu Thuận thì sao cũng được, hắn không thích Cố gia, nhưng cũng chẳng mặn mà gì với thư viện, ở đâu cũng thế cả thôi.
"Tỷ phu, có phải huynh vui lắm không?" Trên đường về lớp học, Cố Tiểu Thuận ghé tai Tiêu Lục Lang hỏi nhỏ.
"Tại sao ta phải vui?" Tiêu Lục Lang hỏi ngược lại.
"Thì huynh có thể về ngủ chung với tỷ ta rồi còn gì!" Cố Tiểu Thuận nói năng chẳng biết giữ mồm giữ miệng. Năm nay hắn mười ba tuổi, nói không hiểu chuyện thì không đúng, nhưng bảo là hiểu rõ sự đời thì cũng chưa hẳn. Trong mắt hắn, đàn ông là phải ôm vợ mình ngủ, còn chuyện sau khi ngủ làm cái gì thì hắn thực sự mù tịt.
Cho nên, lúc nói ra câu này, mặt hắn chẳng hề đỏ chút nào.
Tiêu Lục Lang sặc một cái: "Đừng có nói bậy."
"Ồ." Hắn cũng có nói bậy đâu, rõ ràng là tỷ phu được về ngủ với tỷ tỷ mà!
Hai người bước vào lớp, buổi chiều là giờ toán học. Khoa cử không thi môn toán, chỉ lấy văn bát cổ làm trọng, nên triều đình vốn chẳng coi trọng môn này. Sở dĩ mở môn học này hoàn toàn là chủ ý của viện trưởng, ông hy vọng có thể đào tạo nhân tài đa dạng cho Chiêu Quốc.
Tiêu Lục Lang vừa mới ngồi xuống, Trương phu tử liền gọi hắn ra: "Viện trưởng tìm trò."
Tiêu Lục Lang đi đến Trung Chính Đường của viện trưởng.
Vừa đi tới cửa, hắn tình cờ chạm mặt Cố Đại Thuận từ trong Trung Chính Đường bước ra.
Trên mặt Cố Đại Thuận vẫn còn vương nét đắc ý chưa kịp tan đi, vừa nhìn thấy Tiêu Lục Lang, hắn liền nhíu mày: "Ngươi tới đây làm gì?"
Tiêu Lục Lang chẳng thèm để ý, chống nạng đi thẳng qua người hắn.
Cố Đại Thuận nhíu chặt mày.
Tiêu Lục Lang cũng đến tìm viện trưởng sao?
Ngày đầu tiên Cố Đại Thuận nhập học, Trần phu tử đã nói với hắn rằng viện trưởng rất coi trọng hắn. Sau đó, ông ta còn lặng lẽ ám chỉ rằng viện trưởng có ý định chọn một đệ tử thân truyền trong lứa học trò này, bảo hắn phải cố gắng thể hiện cho tốt.
Đương nhiên là hắn phải nỗ lực rồi.
Hắn thiên tư cao như vậy, nếu lại được một thái sơn bắc đẩu trong giới văn học như viện trưởng tận tâm chỉ dạy, thì lo gì không đỗ đạt công danh?
Đêm qua hắn gần như thức trắng để viết một bài văn, sáng nay đã mang cho Trần phu tử xem. Đến trưa, Trần phu tử lại mang trình lên viện trưởng. Viện trưởng gọi hắn đến, hỏi vài câu liên quan đến bài văn đó, hắn đều đối đáp trôi chảy.
Hắn có thể nhận thấy viện trưởng rất hài lòng.
Hắn nghĩ, chuyện trở thành đệ tử thân truyền chắc là nắm chắc chín phần mười rồi, chỉ không hiểu sao Tiêu Lục Lang cũng tới đây.
Chắc là vì chuyện phòng ở bị sập nhỉ?
Nghe nói phòng của hắn và Cố Tiểu Thuận trưa nay bị sập, chuyện xui xẻo như thế mà cũng gặp phải, chứng tỏ hắn đúng là kẻ vô phúc.
Nghĩ đến đây, Cố Đại Thuận cười khẩy một tiếng, ngạo nghễ quay trở về lớp học.
Bên trong Trung Chính Đường, viện trưởng chỉ vào bài văn bát cổ trên bàn, hỏi Tiêu Lục Lang: "Bài văn này là do trò tự viết?"
"Vâng." Tiêu Lục Lang đáp.
Ánh mắt sắc bén của viện trưởng dừng lại trên người Tiêu Lục Lang. Thiếu niên tuy mới mười bảy tuổi, gương mặt còn vương nét ngây ngô, nhưng giữa hai hàng lông mày lại toát lên sự trầm ổn và lạnh lùng không thuộc về lứa tuổi này.
Hắn bị thọt một chân, nhưng dường như còn thanh cao, quý phái hơn bất kỳ học trò khỏe mạnh nào.
"Tại sao hai môn trước trò không làm bài?" Viện trưởng hỏi.