Chương 31: Rủ đi ăn

Trong lớp ai mà chẳng biết Cố Tiểu Thuận là dạng “con ông cháu cha”, nhờ quan hệ đi cửa sau mới vào được đây. Chỉ là mọi người không ngờ tên này lại là một kẻ dốt đặc cán mai, hoàn toàn không chịu học hành gì cả.

Cho dù đây là lớp kém nhất của thư viện Thiên Hương đi chăng nữa, cũng chưa từng xuất hiện kẻ nào đến đây chỉ để “đốt thời gian” như vậy.

Ánh mắt mọi người nhìn Cố Tiểu Thuận đều mang theo vài phần chê trách.

Rất nhanh sau đó, Trương phu tử phụ trách lớp bọn họ bước vào.

Trương phu tử nói: “Hôm nay sẽ phân chia phòng ngủ, bốn người một phòng, các trò tự bàn bạc với nhau cho kỹ, sau đó lên chỗ ta nhận chìa khóa.”

Địa Tự lớp Ất có tổng cộng hai mươi sáu người, điều này có nghĩa là sẽ có một phòng chỉ ở hai người.

Mọi người nhanh chóng chia xong nhóm. Bạn cùng bàn của Tiêu Lục Lang có hai người bạn nối khố trong lớp, hắn bèn rủ Tiêu Lục Lang nhập hội cùng.

Phía Cố Tiểu Thuận thì lận đận hơn nhiều, chẳng ai chịu ở cùng phòng với hắn, thế là hắn “thành công” bị ra rìa. Ngoài ra còn một học sinh hôm qua xin nghỉ, hôm nay mới nhập học, vì lạ nước lạ cái chưa quen ai nên cũng bị lẻ loi.

Nhưng rõ ràng là ngay cả cậu học sinh này cũng chê bai Cố Tiểu Thuận ra mặt: “Ta… ta không muốn ở cùng phòng với hắn đâu!”

“Hừ! Vậy thì ông đây ở một mình!” Cố Tiểu Thuận khoanh tay trước ngực, ngửa mặt nhìn trời.

Đương nhiên là hắn không thể ở một mình được rồi, chẳng lẽ bắt cậu học sinh bị lẻ loi kia dán mình lên tường mà ngủ sao?

Lúc này, Tiêu Lục Lang thản nhiên lên tiếng: “Ta đổi với ngươi.”

Cậu học sinh kia cảm động đến rơi nước mắt, rối rít nói cảm ơn, chỉ thiếu điều quỳ xuống gọi một tiếng cha.

Cố Tiểu Thuận oang oang cái miệng: “Tỷ phu, huynh không cần phải ở cùng đệ đâu! Không phải đệ không muốn ở cùng huynh, mà là đệ thấy…”

Tiêu Lục Lang nhận lấy chìa khóa từ tay Trương phu tử, mặt không chút biểu cảm quay người bỏ đi.

Cố Tiểu Thuận chép miệng một cái, miễn cưỡng đi theo sau.

Những gian phòng tốt đều đã bị người ta chọn hết cả, gian còn lại nằm ở vị trí hẻo lánh nhất. Hai người xách tay nải lầm lũi đi về phía đó.

Vừa đi được nửa đường, một gã sai vặt mồ hôi nhễ nhại chạy tới hỏi: “Trong hai người ai là Tiêu Lục Lang?”

Tiêu Lục Lang dừng bước, xoay người lại đáp: “Là ta.”

Gã sai vặt thở hồng hộc nói: “Người nhà của huynh đến rồi! Đang đợi ở bên ngoài, bảo là có việc gấp! Muốn huynh ra gặp ngay lập tức!”

Tiêu Lục Lang vốn là trẻ mồ côi, người có thể được gọi là người nhà của hắn… chỉ có thể là nàng mà thôi.

Tiêu Lục Lang khựng lại một chút, rồi quay sang nói với Cố Tiểu Thuận: "Là tỷ của đệ đấy."

"Tỷ đệ đến á?" Vừa nghe thấy tên Cố Kiều, cả người Cố Tiểu Thuận liền phấn chấn hẳn lên: "Vậy còn chờ gì nữa? Mau đi tìm tỷ ấy thôi!"

Thực ra nơi ở của họ chỉ cách đó vài bước chân, vào cất đồ đạc xong xuôi rồi ra gặp nàng cũng chẳng sao. Nhưng nàng lại nhắn là có việc gấp.

Tiêu Lục Lang rảo bước nhanh hơn, một tay xách tay nải, một tay chống nạng, cùng Cố Tiểu Thuận đi ra phía cổng thư viện.

Trên phố người qua kẻ lại tấp nập, nàng lại mặc bộ y phục giản dị chẳng chút nổi bật, thế nhưng Tiêu Lục Lang vẫn nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nàng đứng giữa cơn gió lạnh, gương mặt nhỏ nhắn bị rét đến mức ửng đỏ. Có lẽ vì không thích sự ồn ào náo nhiệt xung quanh, nên hàng lông mày nàng thi thoảng lại khẽ nhíu lại.

"Tỷ! Tỷ ơi!" Cố Tiểu Thuận hớn hở chạy vụt về phía Cố Kiều.

Cố Kiều liếc nhìn hắn một cái, rồi rất nhanh dời tầm mắt ra phía sau đám đông, tìm kiếm bóng dáng Tiêu Lục Lang.

Tiêu Lục Lang cũng tình cờ đang nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau. Tiêu Lục Lang thoáng ngẩn người, còn Cố Kiều thì mỉm cười nhẹ nhàng.

Tiêu Lục Lang vội lảng tránh ánh mắt ấy, cất bước đi về phía nàng.

"Tỷ, tỷ tìm bọn đệ có việc gì thế?" Cố Tiểu Thuận hỏi.

"Ồ, không có gì đâu." Cố Kiều trả lời với vẻ nhẹ tênh: "Chỉ là đến rủ hai người đi ăn bữa cơm thôi."

Nói xong, thấy Tiêu Lục Lang nhìn mình với vẻ bán tín bán nghi, nàng bèn chỉnh lại cổ áo cho Cố Tiểu Thuận, ra vẻ nghiêm túc nói: "Hôm nay là ngày đầu đệ đi học, tỷ không yên tâm."

Ba người cùng đến quán mì gần đó, gọi ba bát mì Dương Xuân. Đây chính là quán mà lần trước Phùng Lâm đã dẫn Tiêu Lục Lang và Cố Kiều đến ăn.

Tiêu Lục Lang ăn có vẻ không được ngon miệng cho lắm.

Cố Kiều thấy vậy bèn hỏi: "Đây không phải món mì quê chàng sao? Chàng không thích ăn à?"

"Không ngon bằng nàng nấu."

Câu này vừa buột miệng thốt ra, chính bản thân Tiêu Lục Lang cũng sững sờ.

Cố Kiều cũng thoáng ngẩn người, sau đó nàng chống cằm nhìn hắn, mỉm cười dịu dàng: "Được, tối về ta nấu cho chàng ăn."

Cố Tiểu Thuận vốn ăn rất khỏe, sau khi ăn hết một bát, hắn định gọi thêm bát nữa, nhưng chẳng hiểu sao tự dưng lại thấy no căng cả bụng.

"Mình ăn cái gì mà no thế nhỉ?"