Cố Nhị Thuận từ nhỏ đã mơ ước được đi học giống như Đại Thuận, nay cuối cùng cũng cầu được ước thấy, đương nhiên là vui sướиɠ không thôi.
Tuy nhiên, cứ nghĩ đến việc mình lại bị phân vào cùng lớp với Tiêu Lục Lang, trong lòng hắn ta có chút không vui. Mặc dù hắn chẳng hiểu Thiên Tự lớp Giáp hay Địa Tự lớp Ất rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng Tiêu Lục Lang thi đứng áp chót, thì cái lớp mà hắn vào học làm sao có thể là lớp tốt được chứ?
Hắn ta tính thầm, lát nữa quay về phải tìm cho ra vị lão gia từng được Cố Tiểu Thuận cứu, nhờ ông ta chuyển mình sang lớp của Cố Đại Thuận mới được!
Cố Nhị Thuận suy tính một cách hiển nhiên như vậy, hoàn toàn không cảm thấy suy nghĩ này có chỗ nào không đúng.
Hắn ta liếc mắt nhìn đám học trò đang ngồi với vẻ khinh khỉnh, hất cằm định bước vào thì đột nhiên, phu tử ngồi trên bục giảng lên tiếng:
“Ngươi là ai?”
Cố Nhị Thuận đáp: “Con là học trò mới đến, Cố Nhị Thuận ạ.”
Phu tử nghe vậy thì không thèm nhìn hắn ta nữa, nhàn nhạt nói: “Ở đâu ra kẻ muốn học chui thế này? Trong lớp không có người tên này, đi ra ngoài cho ta.”
Cố Nhị Thuận sững sờ.
Tất cả học trò đều quay sang nhìn hắn, mặt Cố Nhị Thuận đỏ bừng lên trong nháy mắt: “Con... con là...”
“Cố Tiểu Thuận đến chưa?” Phu tử cắt ngang lời hắn ta.
Cả lớp học im phăng phắc.
“Cố Tiểu Thuận đã đến chưa?” Phu tử hỏi lại lần nữa.
Đám học trò bắt đầu xì xào bàn tán.
Cố Tiểu Thuận, Cố Nhị Thuận, nghe tên là biết rõ ràng có quan hệ với nhau, vậy mà phu tử lại chẳng thèm hỏi han gì...
Các học trò thì thầm to nhỏ, ánh mắt nhìn Cố Nhị Thuận lại thêm vài phần ẩn ý sâu xa.
Cố Nhị Thuận không còn mặt mũi nào nữa, quay đầu định đi tìm Cố Đại Thuận. Vốn dĩ hắn ta trông mong Cố Đại Thuận có thể giúp mình giải quyết rắc rối này, nào ngờ Thiên Tự lớp Giáp đã bắt đầu vào học rồi.
Cố Nhị Thuận chẳng biết đi đâu, xấu hổ đến mức chỉ hận không tìm được cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.
Sau khi kết thúc một tiết học, Cố Đại Thuận bị phu tử lớp mình gọi ra ngoài.
“Trần phu tử.” Cố Đại Thuận cung kính hành lễ.
Trần phu tử ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Chuyện đệ đệ ngươi nhập học, ngươi biết chứ?”
Cố Đại Thuận gật đầu: “Con biết ạ, một vị quản sự của thư viện đã đích thân mang giấy nhập học của đệ đệ con đến tận thôn. Xin hỏi... có chuyện gì xảy ra sao ạ?”
Trần phu tử cau mày: “Người được nhận là Cố Tiểu Thuận, nhưng người đến lại là Cố Nhị Thuận, ngươi có biết chuyện này không?”
Cố Đại Thuận vừa nhìn sắc mặt Trần phu tử liền cảm thấy chuyện này không ổn. Ánh mắt hắn lóe lên, cụp mắt xuống đáp: “Con không biết ạ, con đi trước, hai người đó là đệ đệ bên nhà nhị thúc.”
“Ta hiểu rồi, ngươi vào học tiếp đi.” Trần phu tử nói.
“Phu tử, đệ đệ con...” Cố Đại Thuận nhìn Trần phu tử, vẻ mặt có chút bất an.
Trần phu tử xua tay: “Không sao, là chuyện nhà nhị thúc ngươi, không liên quan đến ngươi. Ngươi cứ lo học cho tốt, lần này thi cử không tồi, Viện trưởng rất coi trọng ngươi đấy.”
Cố Đại Thuận quay vào lớp.
Hắn liếc nhìn về phía hành lang.
Cố Nhị Thuận gan bé, chắc sẽ không dám nói lung tung đâu.
...
Lại nói về Cố Kiều, sau khi đến chợ, nàng đi thẳng tới sạp hàng cũ. Mọi người dường như đều biết nàng sẽ đến bán đồ rừng nên đã sớm chừa chỗ sẵn cho nàng.
Hôm nay Cố Kiều mang theo nấm mới hái và mộc nhĩ đen đã phơi khô.
“Cái này ăn được không? Chẳng phải người ta bảo có độc sao?” Thím bán khoai lang cầm một miếng mộc nhĩ đen lên hỏi.
“Đồ cháu bán thì ăn được ạ.” Cố Kiều đáp.
Mộc nhĩ đen sau khi được phơi nắng và hong khô đã không còn axit tannic và porphyrin, sẽ không gây ra bất kỳ phản ứng ngộ độc nào.
Thím bán khoai lang tin lời nàng: “Thím dùng khoai lang đổi với cháu được không?”
Cố Kiều gật đầu: “Vâng ạ.”
Mộc nhĩ đen và nấm trong giỏ lại bị các tiểu thương gần đó dùng rau dưa đổi đi hơn một nửa, chỉ còn lại một phần rất nhỏ là thực sự bán cho người qua đường.
Cố Kiều dùng một tay nhấc bổng chiếc gùi lên.
Chiếc gùi nặng trịch, bên trong nào là củ cải, khoai lang, bí đao, bí đỏ đủ cả, vậy mà nàng lại nhấc lên nhẹ tựa lông hồng. Mọi người xung quanh đều mắt tròn mắt dẹt, ngẩn ngơ nhìn theo bóng nàng rời khỏi chợ.
Cố Kiều không về thôn ngay mà rẽ vào một con hẻm xám xịt, cũ kỹ.