Không tốn tiền thì đúng là không tốn tiền, nhưng trong nhà thiếu mất một người làm việc đồng áng, thì người khổ, người mệt chính là họ chứ ai!
Cố Đại Thuận nhìn Chu thị, nói: "Mẹ, trong nhà có thêm người đọc sách là chuyện tốt mà. Con tan học về cũng có thể phụ giúp việc nhà."
"Sao có thể để con làm được?" Chu thị gạt đi ngay. Con trai bà trời sinh là để dùi mài kinh sử, đâu phải để bán mặt cho đất bán lưng cho trời kiếm ăn!
Lời này Lưu thị nghe chẳng lọt tai chút nào. Hóa ra con trai bà ta là quý nhân, còn con trai mình là đồ thấp hèn chắc? Có điều, Cố Tiểu Thuận đúng là đứa vô dụng, nếu là Cố Nhị Thuận đi học mà bị ngăn cản, Lưu thị đã nhảy dựng lên cãi lại rồi.
"Có điều... tính tình của Tiểu Thuận cần phải sửa đổi, ít nhất cũng phải ngồi yên một chỗ được như Nhị Thuận." Cố Đại Thuận lại lên tiếng.
Câu nói này coi như đã đánh trúng tâm lý của mọi người. Phải rồi, với cái nết của Cố Tiểu Thuận thì làm sao mà học hành tử tế được? Không khéo lại đắc tội với tiên sinh, làm liên lụy đến cả Cố Đại Thuận cũng nên.
"Hay là... để Nhị Thuận đi học?" Lưu thị ướm lời.
Nhị Thuận thông minh hơn Tiểu Thuận, cũng quy củ hơn Tiểu Thuận, để nó đi học, chắc chắn sẽ thi đỗ Tú tài mang về cho xem!
Thực ra Chu thị vẫn có chút không tán thành. Bà ta cảm thấy Nhị Thuận chỉ có cái vẻ ngoài ham học, chứ thực tế mấy lần Đại Thuận giảng bài cho, nó có chữ nào vào đầu đâu.
Đứa này cũng chẳng phải hạt giống đọc sách gì cho cam, chỉ có Lưu thị là ảo tưởng, cứ mơ mộng hão huyền chuyện làm mẹ Tú tài nhờ vào Nhị Thuận.
Nhưng lần này cánh đàn ông trong nhà đều không phản đối, nên Chu thị cũng chẳng nói gì thêm.
Trong suốt cả quá trình, chẳng có một ai hỏi qua ý kiến của Cố Tiểu Thuận.
-
Sáng sớm ba ngày sau, Tiêu Lục Lang thay bộ đồng phục thư viện mới tinh.
Bộ đồng phục này Cố Kiều cũng từng thấy người khác mặc qua, như Phùng Lâm và không ít học trò bước ra từ thư viện, nhưng chẳng ai mặc đẹp được như Tiêu Lục Lang. Thân hình hắn cao ráo, áo trắng như tuyết, mày mắt đẹp như tranh vẽ.
Quả đúng là "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song".
Một lát sau, ánh mắt Cố Kiều dừng lại ở chân hắn.
Thấy hắn đang đi đôi giày mới mình mua tặng, Cố Kiều khẽ cong môi cười.
"Vừa chân không?" Cố Kiều hỏi.
"Ừ." Tiêu Lục Lang nhàn nhạt gật đầu.
Cố Kiều đưa nạng cho hắn, rồi cùng hắn ra khỏi cửa.
Khi đến đầu làng, xe bò của La nhị thúc đã đợi sẵn. Hôm nay người lên trấn không nhiều, ngoài hai người họ ra thì chỉ có Cố Đại Thuận và Cố Nhị Thuận.
Hai người kia cũng đã mặc đồng phục thư viện.
Chuyện Cố Tiểu Thuận cứu được người nhà có quan hệ với thư viện, Cố Kiều đã kể với Tiêu Lục Lang, vì thế cả hai đều biết người hôm nay đến thư viện lẽ ra phải là Cố Tiểu Thuận mới đúng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Cố Nhị Thuận xuất hiện trên xe bò trong bộ đồng phục chật ních, rõ ràng là nhỏ hơn một số, cả hai đều không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm. Dường như họ đã sớm đoán được Cố gia sẽ làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này.
Cố Kiều cười khẩy một tiếng.
Tiêu Lục Lang lục lọi tay nải của mình, phát hiện Cố Kiều lại nhét thêm tiền đồng cho hắn, lần này là hai mươi đồng.
"Hừ!" Cố Nhị Thuận lườm hai người họ một cái cháy mắt.
Xe bò rất nhanh đã đến gần thư viện.
"Dừng ở đây thôi, chúng cháu tự đi bộ qua." Cố Đại Thuận nói.
Còn Tiêu Lục Lang và Cố Kiều lại ngồi xe đến tận cổng thư viện.
Sau khi Tiêu Lục Lang vào trường, Cố Kiều đeo gùi đi ra chợ.
Các thí sinh nhập học đợt này được chia làm bốn lớp, xếp theo thành tích từ cao xuống thấp lần lượt là Thiên Tự lớp Giáp, Thiên Tự lớp Ất, Địa Tự lớp Giáp và Địa Tự lớp Ất.
Cố Đại Thuận thi đứng thứ hai, đương nhiên được vào Thiên Tự lớp Giáp, còn Tiêu Lục Lang đứng áp chót, nên vào Địa Tự lớp Ất.
Còn về phần "con ông cháu cha" Cố Tiểu Thuận, thì cũng bị phân vào Địa Tự lớp Ất.
Vốn dĩ Cố Đại Thuận còn đang suy đoán xem Cố Tiểu Thuận rốt cuộc đã cứu được nhân vật lớn nào, nhưng kết quả cũng chỉ vào được cái lớp tệ nhất mà thôi. Xem ra người kia ở thư viện Thiên Hương cũng chẳng có tiếng nói là bao.
"Đằng kia là Địa Tự lớp Ất, đệ tự qua đó đi." Cố Đại Thuận chỉ đường cho Cố Nhị Thuận xong liền quay người đi về phía Thiên Tự lớp Giáp.