Cố Đại Thuận có thể học giỏi đến vậy, ngoài việc đầu óc quả thực rất linh hoạt ra thì sự cần cù cũng là yếu tố tất yếu.
Hắn dậy còn sớm hơn cả Chu thị và Cố Nguyệt Nga, lúc này đang ở trong phòng đọc sách. Nghe thấy tiếng cha gọi, hắn liền đặt sách xuống rồi bước ra ngoài: "Cha, có chuyện gì vậy ạ?"
Vừa dứt lời, hắn đã nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa.
Hắn mơ hồ cảm thấy khuôn mặt của đối phương có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Tuy nhiên, có thể khẳng định chắc chắn rằng khí chất và cách ăn mặc của người này đều không hề tầm thường, không biết ông ta đến nhà họ là có việc gì.
"Cha, vừa nãy cha nói gì thế ạ? Con đang đọc sách nên nghe không rõ." Hắn quay sang hỏi Cố Trường Hải.
Cố Trường Hải chỉ vào người đàn ông trung niên, cười nói: "Vị này là quản sự của thư viện Thiên Hương, ông ấy đến để đưa giấy nhập học cho con đấy!"
"Giấy nhập học ạ?" Cố Đại Thuận cũng nảy sinh thắc mắc y hệt Cố Trường Hải. Thư viện đã thông báo từ sớm rồi, ba ngày sau khi thi sẽ có kết quả, bảy ngày sau mới có giấy nhập học, và thí sinh phải tự đến cửa đông của thư viện để nhận.
Bây giờ còn cách ngày thứ bảy tận ba ngày nữa, sao giấy nhập học đã có rồi? Lại còn được đích thân mang đến tận nhà nữa chứ?
Lúc này, người đàn ông trung niên cũng đã hiểu ra vấn đề, ông cười cười nói: "Hóa ra quý phủ còn có một vị thí sinh nữa. Tuy nhiên, e là Cố lão gia đã hiểu lầm rồi, giấy tờ trong tay ta không phải gửi cho vị thí sinh này, mà là gửi cho một vị Cố công tử khác."
Cố Trường Hải ngạc nhiên nói: "Nhà chúng ta chỉ có mỗi Đại Thuận là thí sinh đi thi thôi mà."
Người đàn ông trung niên vẫn giữ nụ cười đúng mực: "Có lẽ vừa rồi ta nói chưa được rõ ràng lắm. Xin hỏi, Cố Tiểu Thuận công tử có nhà không?"
Hai cha con Cố gia lập tức ngẩn tò te.
Mãi một lúc sau, Cố Trường Hải mới tìm lại được giọng nói của mình: "Ông... ông... ông nhầm rồi phải không? Cố Tiểu Thuận đâu có đi thi."
Cố Tiểu Thuận chỉ là một tên lưu manh! Vô lại! Có tám đời nữa nó cũng chẳng đi thi đâu!
Mà có thi thì cũng tuyệt đối không thể nào đỗ được!
Người đàn ông trung niên ôn tồn cười đáp: "Ta không nhầm đâu, chính là Cố Tiểu Thuận. Hắn được lão gia nhà ta đích thân tiến cử, được nhập học mà không cần thi tuyển."
Cố Trường Lục vừa mới ngủ dậy, nghe thấy tên con trai mình thì đi tới hỏi: "Tiểu Thuận làm sao thế? Nó lại gây họa gì rồi hả? Cái thằng ranh con này! Ta đi đánh nó một trận ngay đây!"
Cố Trường Lục vừa mới dậy nên bộ dạng trông thật lôi thôi lếch thếch, nhưng nụ cười của người đàn ông trung niên vẫn không hề thay đổi: "Lão gia nhà ta lên núi, không cẩn thận bị ngã một cái, may mắn được Cố tiểu công tử ra tay cứu giúp. Vậy thì chuyện này cứ quyết định như thế nhé, phiền hai vị lão gia chuyển giấy nhập học lại cho Cố tiểu công tử, bốn ngày sau đến trường nhập học."
"Nhà chúng ta không đóng nổi hai phần học phí đâu!" Cố Trường Hải đột nhiên lên tiếng.
Cố Trường Lục vẫn còn đang ngơ ngác như người trên mây, chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông trung niên nhìn Cố Đại Thuận, rồi lại nhìn sang Cố Trường Hải. Lần này, ý cười trong đáy mắt ông đã biến mất: "Trên giấy tờ đã ghi rõ rồi, toàn bộ học phí đều được miễn. Ngoài ra, sách vở và đồng phục ta cũng đã chuẩn bị sẵn, xin hãy chuyển giao cùng lúc cho Cố tiểu công tử."
Cha ruột và Nhị thúc không để ý, nhưng Cố Đại Thuận lại nhận ra sự khác biệt. Khi gọi hắn, đối phương dùng từ "vị thí sinh này", còn đối với Cố Tiểu Thuận thì từ đầu đến cuối đều gọi là "Cố tiểu công tử".
Hơn nữa, hắn thi đỗ hạng hai, vậy mà đối phương lại chẳng hề biết đây là nhà hắn.
Sắc mặt Cố Đại Thuận có chút khó coi.
Hắn muốn hỏi kỹ về thân phận của đối phương cũng như vị lão gia kia, nhưng người đàn ông trung niên sau khi đưa chiếc hộp gấm gỗ đỏ cho Cố Trường Lục xong liền trực tiếp lên xe ngựa rời đi.
Cố Trường Lục vẫn chưa hoàn hồn: "Đại ca, người đó... có phải nói là Tiểu Thuận... cũng được đi học rồi không?"
Đến bữa sáng, cả nhà đều đã biết chuyện này.
"Con lên núi lúc nào? Cứu người nào? Sao không nói với người nhà tiếng nào hả?" Lưu thị hỏi dồn dập một tràng mấy câu hỏi.
"Con... con đâu có biết? Thì... thì cứu đại thôi." Tỷ hắn không cho hắn nói ra ngoài, hắn đành phải nhận vơ công lao về mình, nhưng hắn đâu ngờ kết quả lại thành ra thế này. Sao tự dưng hắn lại phải đi học chứ?
"Khụ, đã không mất tiền học phí thì cứ để Tiểu Thuận đi học đi, đỡ cho nó suốt ngày lêu lổng gây họa bên ngoài." Cố Trường Lục nói.
"Nó đi rồi thì việc đồng áng ai làm?" Chu thị bất mãn lên tiếng.