Cố Tiểu Thuận cả người cứng đờ, cảm thấy không ổn rồi.
"Ngươi thấy rồi phải không?" Gã tráng hán nheo mắt đầy nguy hiểm.
"Ta... ta ta ta..." Cố Tiểu Thuận lắp bắp, tỷ tỷ hắn rốt cuộc đã làm gì mà lại để những kẻ đáng sợ thế này tìm đến tận cửa vậy?
"Nhóc con." Gã tráng hán vươn bàn tay thô ráp ra, khẽ ấn lên vai Cố Tiểu Thuận, "Ta khuyên ngươi nên nói thật, nếu không ta đi hỏi người khác..."
Sức lực của gã này lớn quá, nửa người hắn tê dại không cử động được!
Cố Tiểu Thuận cắn răng: "Là của ta!"
Gã tráng hán sững người.
Hắn trao đổi ánh mắt với đồng bọn.
Gã tráng hán thu tay về, bán tín bán nghi hỏi lại: "Ô của ngươi? Ngươi chắc chứ?"
Bắp chân Cố Tiểu Thuận thực ra đã bắt đầu run rẩy, nhưng miệng vẫn cứng cỏi đáp: "Ô của ta thì đương nhiên ta chắc chắn rồi! Trên cán ô có vết khắc, viết chữ "Tiểu", do chính tay ta khắc đấy!"
Mấy câu sau là thật, hồi đó hắn buồn chán nên khắc tên mình lên cán ô của tỷ tỷ, nhưng hắn chỉ biết viết mỗi chữ "Tiểu" thôi.
Đám tráng hán đương nhiên biết trên cán ô có chữ, nên vừa nghe hắn nói vậy, bọn họ đã tin hơn một nửa.
"Nói vậy, người hôm đó lên núi sau là ngươi?"
"Là ta!"
"Kẻ đạp lên mặt lão gia nhà ta một cái cũng là ngươi?"
"... Là ta!"
"Cánh tay của lão gia nhà ta là do ngươi làm gãy?"
"... Phải! Đều là ta làm!"
"Mấy lỗ kim châm trên mông cũng là do ngươi đâm?"
Cố Tiểu Thuận suýt chút nữa lảo đảo ngã nhào. Tỷ ơi là tỷ, tỷ ruột của đệ ơi, tỷ rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao mà lại chạy đi châm kim vào mông người ta thế hả?
Cố Tiểu Thuận hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: "Phải phải phải! Đều là ta! Không tin các người cứ đi hỏi xem, trong vòng mười dặm quanh đây, ngoài Cố Tiểu Thuận ta ra thì còn ai dám làm mấy chuyện này nữa?"
Cố Tiểu Thuận cứ ngỡ hôm nay mình sẽ bị đánh chết ở đây, thế nhưng cơn đau đớn trong tưởng tượng lại chẳng hề ập đến. Hắn rụt rè hé mắt ra nhìn, chỉ thấy hai gã tráng hán kia bỗng đồng loạt lùi lại một bước dài, rồi cúi rạp người xuống, cung kính hành lễ với hắn!
“Ân công! Cuối cùng chúng ta cũng tìm được ngài rồi!”
Cố Tiểu Thuận: “…”
“Tỷ! Tỷ ơi!” Cố Tiểu Thuận chạy thục mạng vào trong bếp như thể đi đầu thai, miệng la lớn: “Hình như đệ gây họa rồi!”
“Nói nhỏ chút, tỷ phu đệ đang đọc sách đấy.” Cố Kiều đưa tay lên miệng, ra hiệu cho hắn im lặng.
Cố Tiểu Thuận mếu máo, kể lại đầu đuôi sự việc ở đầu thôn cho Cố Kiều nghe: “...Tỷ à, giờ phải làm sao đây? Ân công cái gì chứ? Có phải bọn họ định ăn vạ đệ không?”
“Hóa ra là vậy.” Cố Kiều chợt nhớ đến chuyện xảy ra trên núi hôm nọ, nàng gật gù vẻ suy tư rồi hỏi: “Đệ không hỏi xem họ là ai sao?”
Cố Tiểu Thuận ủ rũ cúi gằm mặt xuống: “Đệ quên mất tiêu rồi.”
“Bọn họ đã đi chưa?” Cố Kiều hỏi tiếp.
“Vẫn chưa ạ.” Cố Tiểu Thuận mếu máo.
Cố Kiều đặt cây chổi xuống, dặn dò: “Được rồi, đệ cứ ở yên đây đợi tỷ.”
“Tỷ đừng đi mà!” Cố Tiểu Thuận vội vàng kéo tay nàng lại.
“Không sao đâu.” Cố Kiều mỉm cười trấn an, rồi quay người đi về phía đầu thôn.
Cố Tiểu Thuận chẳng biết tỷ tỷ đã nói gì với hai người kia, chỉ biết rằng sau đó, bọn họ đều ngoan ngoãn rời đi.
Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hửng nắng, một chiếc xe ngựa lăn bánh vào trong thôn, rồi dừng lại ngay trước cổng lớn Cố gia.
Từ trên xe, một người đàn ông trung niên có dáng vẻ nho nhã bước xuống.
Hôm nay đến lượt Đại phòng lo cơm nước, nên Chu thị và Cố Nguyệt Nga đã dậy từ rất sớm.
Cố Nguyệt Nga đeo cái gùi lên lưng định ra đồng cắt cỏ heo, nào ngờ vừa mở cửa ra đã thấy một người đàn ông trung niên đang giơ tay định gõ cửa, phía sau ông ta còn có một chiếc xe ngựa to lớn.
Cố Nguyệt Nga chưa từng thấy cảnh tượng sang trọng thế này bao giờ, nhất thời ngẩn người ra.
Người đàn ông trung niên ôn tồn hỏi: “Xin hỏi, đây có phải là nhà của Cố lý chính không?”
Cố Nguyệt Nga vội quay đầu chạy biến vào trong nhà, miệng la lớn: “...Nương, nương ơi! Có người tìm ông nội ạ!”
Người bước ra là Cố Trường Hải.
Cố Trường Hải là con trai trưởng của ông cụ Cố, thỉnh thoảng hay theo ông cụ lên nha môn lo liệu công việc, nên so với đa số người trong thôn thì cũng được coi là người có chút kiến thức.
Vừa nhìn qua, ông ta đã biết đối phương có lai lịch không hề tầm thường.
Cố Trường Hải khách khí nói: “Cha ta đang rửa mặt chải đầu, xin hỏi ngài là...”
Người đàn ông trung niên chắp tay mỉm cười đáp: “Tại hạ là quản sự của thư viện Thiên Hương, hôm nay đặc biệt đến đây để gửi văn thư nhập học cho Cố công tử.”
Chẳng phải văn thư nhập học đều là tự mình lên trấn lấy hay sao? Thế mà lại có thể phiền người của thư viện đích thân mang đến tận nơi ư?
Quả nhiên là do Đại Thuận thi tốt quá rồi chăng?
Cố Trường Hải cảm thấy sống lưng mình như thẳng hẳn lên, ông ta hãnh diện gọi vọng vào trong nhà: “Đại Thuận ơi, thư viện mang văn thư nhập học đến cho con rồi đây này!”