Chương 23: Báo ân

Cuối cùng Cố Kiều cũng hiểu tại sao nguyên chủ và Cố Tiểu Thuận lại có thể chơi thân với nhau được, hóa ra chỉ số thông minh của hai người này cùng một đẳng cấp.

Hôm nay Cố Kiều làm món gà rừng hầm nấm. Thịt gà rừng tuy hương vị thơm ngon nhưng lại dai và chắc hơn gà nhà, nàng phải dùng nồi sắt lớn hầm suốt hai canh giờ mới mềm.

Nàng còn làm thêm món mộc nhĩ trộn chua ngọt, củ cải trắng muối tương, món chính là cơm trắng và bánh bột ngô nướng trên chảo sắt.

Tuy Tiêu Lục Lang thi đứng chót bảng, nhưng Cố Kiều vẫn rất coi trọng kỳ thi này, cho nên mới gϊếŧ gà để ăn mừng cho hắn. Chỉ là ngoài miệng nàng sẽ không nói ra những lời đó.

"Đi gọi tỷ phu đệ ra ăn cơm." Nàng gỡ cái bánh đã nướng xong xuống, bảo Cố Tiểu Thuận.

"Vâng ạ!" Cố Tiểu Thuận hớn hở chạy đi.

Tiêu Lục Lang vừa chép xong một cuốn sách.

Một số thí sinh xuất sắc sau khi đỗ Cử nhân hoặc Tiến sĩ, những cuốn sách và ghi chép có chú giải của họ sẽ được các hiệu sách mượn về, sao chép lại rồi bán cho các thí sinh khác.

Chữ viết của Tiêu Lục Lang rất đẹp mắt, sách do hắn chép luôn bán chạy nhất.

"Tỷ phu! Ăn cơm thôi!" Cố Tiểu Thuận thò cái đầu nhỏ qua khe cửa gọi.

Mặt dày đúng là có lợi, rõ ràng mấy hôm trước còn bắt nạt người ta thừa sống thiếu chết, giờ đã tỏ ra thân thiết như người một nhà rồi.

Vẻ mặt Tiêu Lục Lang vẫn lạnh lùng như mọi khi, không hề tỏ ra chút vui mừng nào trước sự thay đổi thái độ của Cố Tiểu Thuận, nhưng tất nhiên, hắn cũng không vì chuyện cũ mà làm mặt lạnh với Cố Tiểu Thuận.

Cố Tiểu Thuận bỗng cảm thấy, ở chung với tỷ phu cũng khá thoải mái.

Ba người cùng ngồi xuống ăn cơm.

Cố Tiểu Thuận gắp một miếng nấm trước. Trong ấn tượng của hắn, tỷ tỷ vốn không bao giờ xuống bếp, nên đây cũng là lần đầu tiên hắnđược nếm thử tay nghề của tỷ ấy, không ngờ lại ngon đến thế!

Hắn lại gắp thêm một miếng thịt gà.

Trời ơi!

Ngon đến mức hắn muốn khóc luôn rồi!

Cố Kiều múc hai cái đùi gà lớn ra, một cái cho Tiêu Lục Lang, một cái cho Cố Tiểu Thuận.

Đùi gà đã được hầm thấm vị, mọng nước, cắn một miếng mà Cố Tiểu Thuận cảm giác như mình sắp thăng thiên đến nơi.

Tiêu Lục Lang thì vẫn rất bình thản.

Nhưng nếu Cố Kiều biết được sức ăn trước đây của hắn, e rằng nàng sẽ không nghĩ như vậy.

Hai người rất nhanh đã ăn hết một bát cơm. Cố Tiểu Thuận đứng dậy đi xới cơm, liếc thấy bát của Tiêu Lục Lang cũng đã cạn, bèn hỏi: "Tỷ phu, thêm bát nữa nhé?"

"Ừ." Tiêu Lục Lang không từ chối.

Là không từ chối ý tốt của hắn, hay là không từ chối tiếng gọi "tỷ phu" kia, thì chẳng ai biết được.

Cố Tiểu Thuận nhanh nhẹn đi xới cơm mang đến.

Đây là bữa cơm thoải mái nhất mà Cố Tiểu Thuận từng được ăn, mùi vị món ăn ngon, không khí trên bàn ăn cũng tốt. Tuy tỷ tỷ và tỷ phu đều ít nói, nhưng hắn có thể nói mà! Cả ba người đều ăn rất vui vẻ!

Ăn xong, Tiêu Lục Lang giúp Cố Kiều dọn dẹp bát đũa, còn Cố Tiểu Thuận thì ra sân sau chẻ củi.

Vào đến bếp, Tiêu Lục Lang bỗng đặt một túi tiền xuống bên tay Cố Kiều.

Cố Kiều nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

"Tiền chi tiêu trong nhà." Hắn nói.

Tiêu Lục Lang đưa cho Cố Kiều hai lượng bạc, đây là số tiền hắn kiếm được nhờ chép sách hơn một tháng nay, trên người hắn giờ chỉ còn lại mười mấy đồng tiền lẻ. Có điều, cuốn sách hắn đang chép dở cũng sắp xong rồi, chắc khoảng hai ngày nữa là có thể mang lên trấn đổi lấy tiền.

Cố Kiều nhướng mày nhìn túi tiền trên bếp lò, rồi cầm lấy cất đi.

Dọn dẹp bếp núc xong xuôi, Cố Kiều định ra đầu làng gánh nước, Cố Tiểu Thuận liền giật lấy đòn gánh của nàng: "Tỷ cứ nghỉ ngơi đi, việc nặng nhọc này để đệ lo!"

Nói rồi hắn gánh đòn gánh đi thẳng, Cố Kiều muốn cản cũng không kịp.

Lúc này mọi người đều đang ăn cơm trong nhà, chẳng ai ra ngoài lấy nước, nên một mình hắn chiếm trọn cái giếng cổ. Đang múc nước thì bỗng thấy hai gã đàn ông vạm vỡ cưỡi ngựa lao tới, chẳng nói chẳng rằng dừng ngay bên cạnh Cố Tiểu Thuận.

Hai người họ nhảy xuống ngựa.

Cố Tiểu Thuận cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo.

Hắn vốn là tên côn đồ nhỏ trong làng, nhìn qua liền biết đối phương có võ công, đám côn đồ trong vòng mười dặm quanh đây cộng lại cũng chẳng phải đối thủ của bất kỳ ai trong số họ.

"Ngươi là người làng này à?" Một gã tráng hán hỏi.

"Ơ... phải, các người có việc gì không?" Cố Tiểu Thuận ngơ ngác hỏi lại.

"Bọn ta đến tìm người!" Gã tráng hán giơ ra một chiếc ô rách nát, hung dữ hỏi, "Ngươi đã từng thấy chiếc ô này chưa?"

Sao lại chưa từng thấy chứ? Đó là ô của tỷ tỷ hắn mà!