Chương 19: Gánh nước

Lưu thị tức đến lộn cả ruột, sao những lời này không nói sớm đi cơ chứ? Nếu đã thật sự không so đo, vậy thì lúc nãy bảo Nhị Thuận đi bắt nó, sao ngươi không ngăn cản đi!

Ông cụ Cố hiển nhiên rất hài lòng với lời của trưởng tôn, bèn nói: “Con là một đứa hiểu chuyện. Các con phải học tập đại ca của mình nhiều vào, đừng có suốt ngày đi so đo tính toán với một nha đầu, làm mất đi tư cách của một người huynh trưởng.”

Dĩ nhiên, mấy câu cuối này là ông cụ nói với Cố Nhị Thuận.

“Còn cả con nữa, không có chuyện gì thì đừng có ra ngoài gây họa, kẻo lại làm liên lụy đến danh tiếng của đại ca con.”

Thế là Cố Tiểu Thuận cũng không thoát được một kiếp.

Cố Tiểu Thuận nghe tai trái vào tai phải ra, hoàn toàn chẳng thèm để trong lòng.

Lúc này, Cố Kiều hoàn toàn không biết rằng nhà họ Cố đã vì mình mà náo loạn một trận.

Hôm nay, nàng đã kiếm được một khoản kha khá ở trên trấn, thế nên đã mua không ít đồ. Đương nhiên, nàng cũng đã dùng hết không ít vật dụng, cụ thể là thuốc gây mê đã vơi đi một ống, thuốc cầm máu hết hai ống, ngoài ra còn có chỉ khâu và một vài loại thuốc trị ngoại thương khác nữa.

Cố Kiều mang muối, hoa hồi, tiểu hồi và một vài nguyên liệu nấu ăn vào nhà bếp, tiện thể đun một ấm nước. Cuối cùng, nàng lấy củi trong bếp lò để nhóm một chậu than hồng.

Nàng mang chậu than qua cho Tiêu Lục Lang.

Trời đã gần đến tháng Chạp, ban đêm vẫn còn rất lạnh. Trong khi nàng có thể đi ngủ sớm, thì Tiêu Lục Lang lại phải thắp đèn đọc sách, thêm vào đó, cái chân bị thương của hắn cũng không thể bị nhiễm lạnh được.

Cửa phòng chỉ khép hờ, Cố Kiều bèn gõ nhẹ lên cửa rồi nói: “Là ta đây.”

“Ừm.” Tiêu Lục Lang đáp lại một tiếng.

Cố Kiều đẩy cửa bước vào.

Lúc này, Tiêu Lục Lang đang ngồi bên bàn sao chép sách, bên cạnh hắn chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ được vặn ở mức sáng rất yếu.

Cố Kiều đặt chậu than xuống đất, sau đó bước tới vặn đèn dầu lên mức sáng nhất. Dường như vẫn chưa đủ, nàng suy nghĩ một lát rồi quay về phòng mình lấy thêm một cây đèn dầu nữa mang sang, giải thích: “Ánh sáng yếu quá, sẽ hại mắt đó.”

Ánh mắt của Tiêu Lục Lang khẽ động, hắn nói: “Chậu than này nàng dùng đi.”

“Ta ngủ rồi thì sẽ không lạnh nữa.” Cố Kiều đáp.

Ngừng một lát, dường như nghĩ ra điều gì đó, nàng lại nói thêm: “Vậy trước khi ngủ, ta có thể qua phòng chàng sưởi ấm một lát được không?”

“...Ừm.” Tiêu Lục Lang gật đầu, sau đó ngồi thẳng lưng, tiếp tục sao chép cuốn sách đang dang dở.

Cố Kiều biết hắn kiếm tiền bằng việc sao chép sách cho người khác. Tuy kiếm được không nhiều, nhưng một tháng cũng được gần hai lạng bạc. Thế nhưng, nhà họ Cố tháng nào cũng lấy đi của hắn hết một lạng, lại còn lấy danh nghĩa mỹ miều là nộp tiền cơm cho nguyên chủ.

Nguyên chủ hoàn toàn không hề biết mình ở nhà họ Cố là có trả tiền cơm, thậm chí còn ngây thơ cho rằng nhà họ Cố thật lòng đối tốt với mình.

Công bằng mà nói, Tiêu Lục Lang đối với nguyên chủ chỉ là có thái độ không tốt, mà nguyên nhân cũng chỉ vì mối quan hệ giữa hai người vốn không hòa hợp, chứ không phải do nhân phẩm của hắn có vấn đề.

Cố Kiều ngập ngừng một lát rồi nói: “Chàng không cần đưa bạc cho nhà họ Cố nữa đâu, sau này ta sẽ ăn cơm ở nhà.”

Bàn tay đang cầm bút của Tiêu Lục Lang khựng lại.

Cố Kiều mang chăn nệm và quần áo chưa khô hẳn qua hơ cho khô.

Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, hơi thở cũng rất khẽ. Nếu không phải Tiêu Lục Lang đã mấy lần dùng khóe mắt liếc thấy nàng, e rằng hắn cũng chẳng thể nhận ra trong phòng đã có thêm một người.

Khi quần áo đã được hơ khô, lúc chuẩn bị rời đi, nàng đột nhiên hỏi hắn: “À phải rồi, bạn học của chàng tên là gì?”

“Phùng Lâm.” Tiêu Lục Lang đáp.

Tiêu Lục Lang sao chép sách đến tận nửa đêm, mãi đến khi đứng dậy mới phát hiện ra Cố Kiều đã hơ khô luôn cả quần áo của hắn, rồi gấp lại gọn gàng và đặt ngay ngắn trên ghế.

Hắn cầm quần áo lên, định bụng sẽ cất vào trong tủ, nào ngờ lại nhìn thấy một đôi giày mới tinh ở dưới cùng.

-

Kể từ khi không còn thói quen thức khuya nữa, ngày nào Cố Kiều cũng dậy sớm hơn cả gà gáy.

Trời còn chưa sáng rõ, nàng đã gánh thùng nước ra khỏi nhà.

Nàng đi đến cái giếng cổ ở đầu làng để múc nước.

Dân trong làng thường dậy sớm, vì vậy lúc này bên cạnh giếng cổ đã có mấy vị thím cùng vài nàng dâu trẻ đang lấy nước. Khi thấy nàng, vẻ mặt ai nấy đều hết sức ngỡ ngàng.

Chuyện Cố Kiều gây náo loạn trên xe bò đã được đồn ầm cả lên trong làng, thế nên ai cũng biết nàng đã lôi Cố Đại Thuận từ trên xe xuống. Mọi người đều nghĩ, quả đúng là đồ ngốc, hễ lên cơn là đến cả đường ca mình cũng không tha.

Thế nhưng... tại sao nàng lại đến đây gánh nước sớm như vậy chứ?

Bởi vì con bé ngốc này trước giờ có bao giờ làm việc nhà đâu, ngày nào cũng ngủ nướng đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu mới chịu dậy.

Cố Kiều chẳng thèm để tâm đến ánh mắt của mọi người, nàng chỉ lặng lẽ đi đến bên giếng cổ, thả thùng xuống múc đầy nước rồi dùng đòn gánh gánh về nhà.

Mãi cho đến khi bóng nàng đã đi khuất, đám đông mới sực tỉnh lại.

Có phải họ hoa mắt rồi không? Trông con bé ngốc kia vừa rồi chẳng có vẻ gì là ngốc nghếch cả. Hơn nữa, dáng vẻ khi nàng múc nước cũng như tướng đi đều trông rất ưa nhìn.

Sau khi gánh nước xong, Cố Kiều liền hấp một xửng bánh bao nhân thịt đầy đặn.

Hôm qua nàng có mua một miếng thịt khô, trước khi đi ngủ đã đem ngâm nước. Nhờ vậy, vị mặn thừa đã được ngâm ra bớt, nhưng hương vị đặc trưng của thịt khô thì vẫn được giữ lại một cách hoàn hảo.

Mùi thơm của những chiếc bánh bao nhân thịt nóng hổi lan tỏa ra, đến con chó nhà hàng xóm cũng phải thèm đến ứa nước miếng.

Cố Kiều mang theo hai chiếc bánh bao rồi đi lên núi.

Mộc nhĩ gần như đã bị nàng hái sạch, nhưng nấm núi dại thì vẫn còn rất nhiều.

Thật ra, dân làng khi lên núi đốn củi cũng có thể nhìn thấy những loại nguyên liệu này, chỉ là phần lớn mọi người không dám hái. Một là vì không phân biệt được nấm độc, hai là vì không biết cách khử độc cho mộc nhĩ tươi.

Sau khi hái nấm xong, Cố Kiều đi thẳng ra chợ.