Chương 18: Tức điên người

Bị cú đá này của Cố Kiều, Cố Nhị Thuận trực tiếp ngây người ra.

Tuy địa vị của hắn ta ở Cố gia không bằng Cố Đại Thuận, nhưng dù sao hắn ta cũng được Lưu thị nuông chiều từ bé. Bình thường, bà ta không nỡ bắt hắn ta làm việc đồng áng, chỉ để hắn ta học theo Cố Đại Thuận ở trong nhà đọc sách.

Còn chuyện hắn ta có học vào đầu được chữ nào không thì chỉ có trời mới biết, chứ cái thói công tử bột của hắn ta thì đúng là không sai vào đâu được.

Hắn ta cứ thế nằm sấp trên mặt đất, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.

Con ngốc này hôm nay lên cơn điên gì vậy? Lại dám dùng chân đá hắn ta ư? Trong lòng, hắn ta thực sự muốn xông lên tát cho nàng một bạt tai, nhưng hắn không đời nào thừa nhận rằng, cú đá vừa rồi của Cố Kiều đã khiến hắn sợ khϊếp vía.

“Mày, mày, mày… Mày cứ đợi đấy cho tao!” Hắn bỏ lại một câu độc địa, rồi ôm bụng chạy mất.

Cố Kiều cài then cửa, sau đó xoay người đi vào nhà. Vừa vào, nàng đã thấy Tiêu Lục Lang đang đứng ở gian nhà chính nhìn mình, ánh mắt tràn ngập vẻ dò xét.

Nàng suy nghĩ một lát, rồi nói với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Là do hắn ta tự ngã.”

Tiêu Lục Lang: “…”

Vốn dĩ, nhà họ Cố đang đợi Cố Nhị Thuận đưa Cố Kiều tới để dạy dỗ một trận, thế nhưng kết quả chỉ có một mình hắn ta quay về, lại còn trong bộ dạng mặt mày xám xịt, tay ôm bụng, trông như vừa bị ai đó đánh cho một trận.

Lưu thị vội vàng bước tới: “Nhị Thuận, con sao thế? Con nhỏ kia đâu rồi?”

Cố Nhị Thuận liền thêm mắm thêm muối kể lại chuyện xảy ra trước cửa phòng Cố Kiều: “...Con có lòng tốt khuyên nó qua đây nói cho rõ ràng, xin lỗi đại ca một tiếng, vậy mà nó không nghe, còn đá con nữa. Con coi nó là muội muội nên không thèm đánh trả...”

Lưu thị vừa nghe những lời này thì tức đến mức da đầu cũng phải tê rần: “Con tiện nhân! Đồ đĩ nhỏ! Đến cả ca ca ruột mà cũng dám động chân động tay!”

Trái lại, Chu thị lại bình tĩnh hơn nhiều.

Đến cả Đại Thuận mà con nhóc đó còn dám ra tay, huống hồ chi chỉ là một tên Nhị Thuận?

Tuy nhiên, trong lòng bà ta vẫn không khỏi có chút nghi hoặc, con nhóc này dạo gần đây quả thật có gì đó không bình thường.

“Thật là vô lý!” Lưu thị tức giận vì con trai bị đánh, liền xắn tay áo lên, tát một cái vào người Cố Tiểu Thuận đang đứng bên cạnh:“Con đi đi! Dạy dỗ con tiện tỳ đó một trận! Trút giận cho ca ca con!”

“Con không đi đâu.” Cố Tiểu Thuận liếc Cố Nhị Thuận một cái, “Ai mà biết hắn đã làm cái gì chứ?”

Cố Nhị Thuận lập tức vênh mặt nói: “Ta có làm gì đâu! Ta chỉ lựa lời khuyên nhủ nó thôi! Ai ngờ nó lại ra tay, ta thấy nó đúng là đồ ngốc, đồ điên, đồ sao chổi!”

“Huynh chửi ai đấy?” Cố Tiểu Thuận đứng dậy, toàn thân toát ra vẻ du côn.

Cố Nhị Thuận vội vàng trốn sau lưng Lưu thị.

“Mày còn bênh con sao chổi đó à! Ai mới là ca ca ruột của mày!” Lưu thị tức đến mức muốn đánh Cố Tiểu Thuận, nhưng vì có Cố lão gia ở đây nên bà ta không dám ra tay với cháu trai của ông ta.

Bà ta quay sang lườm chồng mình một cái: “Ông cũng lên tiếng đi chứ!”

Cố Trường Lục nào dám lên tiếng? Mấy ngày nha đầu kia không đến ăn cơm thì chẳng ai hỏi han, bây giờ lại biết đi hỏi tội rồi.

Ông ta không muốn đi.

Chẳng phải vì ông ta thấy bất bình thay cho Cố Kiều, mà là vì trong ba huynh đệ, ông ta chính là kẻ nhu nhược nhất. Năm đó, khi lão tam gặp chuyện, ông ta đang ở ngay bên cạnh. Giá như lúc đó ông ta kịp thời kéo lão tam một cái, thì có lẽ ông ấy đã không phải chết.

Thế nhưng, trận lũ ấy quá hung dữ, ông ta đã sợ đến chết khϊếp, cứ thế bỏ mặc lão tam mà chạy thoát thân.

Chuyện này ông ta không dám nói ra ngoài, chỉ có lão gia tử biết mà thôi.

Vì vậy, ông ta luôn cảm thấy có chút hổ thẹn với Tam phòng.

“Trường Hải.” Ông cụ Cố gọi con trai trưởng: “Con qua đó một chuyến đi.”

Cố Trường Hải do dự một lúc rồi nói: “Thưa cha, đầu óc của Kiều nha đầu không được bình thường, con thấy chuyện lần này cứ bỏ qua đi, kẻo làm ầm lên lại để người trong thôn dị nghị, nói nhà chúng ta bạc đãi cốt nhục của lão tam.”

Lưu thị lập tức xù lông: “Sao lại bỏ qua được? Tình cảm người bị thương không phải Đại Thuận nhà ông chứ gì? Ông không thấy Nhị Thuận bị nó đá cho ra nông nỗi nào à?”

Cố Nhị Thuận tủi thân ôm bụng.

Cú đá của con sao chổi đó quả thật không nhẹ chút nào, đến giờ hắn ta vẫn còn đau.

Ông cụ Cố sa sầm mặt, tỏ vẻ do dự.

Cố Trường Hải bèn nói nhỏ: “Thưa cha, nếu làm lớn chuyện sẽ không tốt cho danh tiếng của Đại Thuận.”

Nói cho cùng, người bị đá là Cố Nhị Thuận, chứ không phải Cố Đại Thuận. Cố Đại Thuận chỉ bị Cố Kiều xô đẩy một cái trước mặt mọi người, có chút mất mặt mà thôi. Nhưng Cố Đại Thuận vừa không bị thương, vừa không lỡ kỳ thi, thế nên cũng chẳng đáng vì chút tức giận này mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng tốt đẹp của mình.

Lúc này, Cố Đại Thuận cũng đã hiểu ra. Người đọc sách coi trọng danh tiếng nhất, nếu không thì năm đó nhà họ Cố cũng không thể ép Tiêu Lục Lang khuất phục được. Hắn không thể hồ đồ trong chuyện này.

Hắn ta liền ôn hòa nói: “Thôi bỏ đi ông nội, muội muội bị bệnh ngốc, chúng ta mà so đo với muội ấy thì lại thành ra đúng lý không tha người.”