Lần trước xảy ra chuyện ẩu đả ở y quán, Trương đại phu cũng bị chút thương tích ngoài da. Thực tế, người chữa chết người nhà của hung thủ vốn không phải là Trương đại phu, ông ấy hoàn toàn bị vạ lây. Thế nhưng, chuyện này cuối cùng cũng khiến ông ấy tức giận, đến nỗi phải buông lời cay độc rằng cả đời này sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Người bạn học quả quyết đáp: “Đương nhiên rồi! Chính mắt ta đã nhìn thấy người đó được khiêng vào, toàn thân bê bết máu, cổ cũng vẹo sang một bên, hơi thở dường như cũng không còn. Thử hỏi, ngoài Trương đại phu từ kinh thành đến, thì còn ai có thể cứu được người đó nữa chứ?”
Cố Kiều chỉ lặng lẽ nhìn đàn kiến nhỏ trên mặt đất, không nói một lời.
Người bạn học lại nói tiếp: “Ngay cả người sắp chết như vậy mà Trương đại phu còn cứu sống được, thì chân của huynh, ông ấy nhất định cũng có thể chữa khỏi. Mấy chuyện này huynh không cần bận tâm, thời gian Trương đại phu khám bệnh, ta sẽ đi hỏi giúp cho.”
“Khi nào ngươi đi?” Cố Kiều đột nhiên lên tiếng.
Bạn học liếc nàng một cái đầy khinh bỉ: “Ta nói cho cô biết làm gì?”
Cố Kiều: “...”
Bữa tối hôm đó, họ ăn ở trên trấn. Người bạn học nhất quyết muốn dẫn Tiêu Lục Lang đi ăn thử món mì Dương Xuân gần thư viện, nói rằng nó có hương vị quê nhà.
Ăn cơm xong, Tiêu Lục Lang và Cố Kiều cùng ngồi một chiếc xe la trở về thôn. Lần này, Tiêu Lục Lang đã gọi một chiếc có thùng xe.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống. Trong thùng xe không có đèn dầu, nhưng lại có ánh trăng sáng vằng vặc len lỏi qua khe hở chiếu vào.
Cố Kiều ngồi đối diện Tiêu Lục Lang, duỗi thẳng đôi chân nhỏ dài, thỉnh thoảng lại duỗi căng mũi chân của mình.
Nàng đã mua giày mới.
Đó không phải là kiểu giày thêu mà các tiểu thư nhà giàu hay mang, mà chỉ là một đôi giày vải nhỏ rẻ tiền. Mặt giày có màu đen tuyền, không pha thêm bất kỳ màu sắc nào khác, vậy mà khi mang vào chân nàng lại trông đẹp đến bất ngờ.
Dáng vẻ nàng nghịch ngợm với đôi giày trông rất ngoan ngoãn đáng yêu, đáy mắt tựa như ẩn chứa ngàn vạn ánh sao vụn.
Xe la vẫn dừng ở đầu thôn như mọi khi.
Sau khi hai người xuống xe, Cố Kiều vẫn giữ một khoảng cách không xa không gần mà đi theo sau lưng hắn.
Chuyện Cố Kiều vì Tiêu Lục Lang mà trở mặt với Cố Đại Thuận đã lan truyền khắp thôn. Vì thế, Tiết Ngưng Hương đã cố tình đứng đợi ở cửa, và rồi nàng ta đã nhìn thấy hai người họ, một trước một sau, cùng nhau bước ra từ trong màn đêm.
Lẽ nào lần trước không phải là do nàng ta hoa mắt?
Hai người này thật sự thành một đôi rồi sao?
“Cố ngốc!”
Một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh, Tiết Ngưng Hương liền xoay người đi vào trong nhà.
Cố Kiều và Tiêu Lục Lang dừng bước trước cửa nhà mình, quay đầu nhìn về phía gã trai trẻ đang hùng hổ đi tới. Đó chính là Cố Nhị Thuận, người của nhị phòng Cố gia.
Cố Nhị Thuận và Cố Tiểu Thuận đều do Lưu thị sinh ra. Thế nhưng, so với em trai ruột của mình, Cố Nhị Thuận trước nay lại thân thiết với người anh họ Cố Đại Thuận hơn.
Cố Kiều chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái rồi dời mắt đi, sau đó mở khóa, cùng Tiêu Lục Lang bước vào nhà.
Cố Nhị Thuận sải bước đi tới, chống nạnh đứng ngay cửa, tức giận quát: “Cố ngốc, ta thấy muội đúng là lật trời rồi, dám đối xử với đại ca như vậy! Muội có biết mày suýt chút nữa đã làm lỡ kỳ thi của đại ca không! Lại còn làm đại ca mất mặt trước bàn dân thiên hạ nữa!”
Không nghe, không nghe, coi như nước đổ đầu vịt.
Cố Kiều bước qua ngưỡng cửa, định đóng sập cửa lại.
Thấy nàng dám bơ mình, cơn tức giận của Cố Nhị Thuận bốc lên tận não, hắn liền đặt một chân vào trong nhà, một tay giữ chặt cánh cửa: “Muội dám sao? Ông nội bảo ta đến muội mày đó! Mau cút qua đó dập đầu nhận lỗi với đại ca ngay! Nếu không ta đánh chết muội!”
Cố Kiều mất kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai.
Phiền phức.
“Muội có nghe thấy không hả? Hôm nay không giải quyết cho ra ngô ra khoai chuyện này, thì muội đừng hòng…”
Hắn còn chưa nói hết câu.
Cố Kiều đã nhấc chân lên, một cước đá bay hắn ta ra ngoài!
Ta đây chỉ kiên nhẫn với mỗi Tiêu mỹ nhân thôi ╭(╯╰)╮