Cố Tiểu Thuận không muốn ở lại lâu, ăn vội vài miếng rồi bỏ đi.
Hắn muốn ra ngoài, nhưng cửa trước của nhà chính không đi được, cửa sau của nhà bếp cũng không xong, vì Ngô thị chẳng dễ đối phó hơn ông cụ là bao.
Thế là Cố Tiểu Thuận quyết định trèo tường.
Nhưng hắn mới leo được nửa chừng thì đã bị Lưu thị bắt tại trận: "Cố Tiểu Thuận! Con xuống ngay cho ta!"
Cố Tiểu Thuận bị Lưu thị kéo tuột xuống.
Lưu thị giáng một cái tát lên đầu hắn, quát khẽ: "Ông bà nội con đều ở đây cả đấy, con không muốn sống nữa phải không?"
"Đừng đánh vào đầu con!" Cố Tiểu Thuận bực bội nói.
"Tối muộn thế này rồi, con còn ra ngoài làm gì?"
"Tỷ tỷ con cả ngày nay không về ăn cơm, con đi xem tỷ ấy thế nào."
Lưu thị hừ một tiếng: "Nó không về thì càng tốt, con đi xem làm gì? Đã lấy chồng rồi mà còn suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ, ra cái thể thống gì nữa!"
Cố Tiểu Thuận bĩu môi đáp: "Lúc tam thúc và tam thẩm lâm chung đâu có nói vậy. Ông bà nội đã hứa với tam thẩm rồi, tỷ ấy sẽ ở nhà mình để kén rể, cái người họ Tiêu kia là tới ở rể, nên tỷ ấy vẫn là người nhà mình."
Lưu thị nói không lại hắn, liền nhéo mạnh hắn một cái!
Cố Nhị Thuận thì nghe lời mà chẳng được tích sự gì, còn Cố Tiểu Thuận thì vừa không nghe lời lại càng vô dụng. Đúng là uổng công bà đây sinh ra hai thằng con trai!
Cố Kiều vừa mua gạo và bột mì ở chợ về. Nàng không ngờ Tiêu Lục Lang cũng đã mua rồi, lại còn mua thêm mấy cái bánh màn thầu bột trắng.
Cố Kiều vào nhà bếp hấp lại bánh màn thầu.
Tiêu Lục Lang là người nhóm lửa.
Cố Kiều cũng không câu nệ.
Lúc nàng ra khỏi nhà, vết thương trên cổ tay vẫn còn nhẹ. Nhưng vì nàng đã làm vài việc ở chợ nên vết thương bị rách ra. Cũng may là nàng thấy ở nhà không an toàn nên đã mang theo hộp thuốc bên mình, có thể băng bó ngay tại chỗ.
Cả hai người đều không ai nhắc đến chuyện ba cái bánh màn thầu bột ngô hồi sáng. Tiêu Lục Lang không giải thích, mà Cố Kiều cũng chẳng tra hỏi.
"Cứ ăn ở đây đi, cho ấm." Cố Kiều nói. Nàng thật sự bị lạnh cóng rồi, đến giờ vẫn còn run cầm cập.
Tiêu Lục Lang chần chừ một lát rồi "ừ" một tiếng, đoạn ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh Cố Kiều.
Đây là lần đầu tiên hai người ngồi gần nhau đến vậy. Gần đến mức hắn ngồi bên trái nàng, có thể nhìn rõ vết bớt trên má trái của nàng.
Trước đây, Cố Kiều luôn dùng một lớp phấn dày để che đi, nhưng bây giờ nàng lại để mặt mộc, hoàn toàn không che đậy gì cả.
Đôi môi đẹp đẽ của Tiêu Lục Lang khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cũng như việc nàng sẽ không hỏi đến chuyện của hắn, hắn cũng sẽ không hỏi chuyện của nàng.
Vốn dĩ là hai người không hề liên quan, chẳng cần phải có thêm những ràng buộc sâu sắc hơn làm gì.
Bánh màn thầu bột trắng chẳng có mùi vị gì đặc biệt, nhưng Cố Kiều đã đói cả một ngày trời nên cũng không kén chọn.
Cố Kiều ăn hơi nghẹn, bèn về phòng uống một ngụm nước. Đến khi quay lại nhà bếp thì Tiêu Lục Lang đã đi mất, chỉ còn trên chiếc ghế đẩu nhỏ có đặt một gói đồ.
Cố Kiều mở ra xem.
Là bánh hoa quế.