“Thiệt hại bao nhiêu người?”
“28 người.”
Văn Kỳ từ từ nắm chặt tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi không nói.
Thôi Thất hiểu, chủ tử đang đau lòng. 28 ám vệ, tất cả đều là người thân cận mà hắn lưu lại, theo hắn đi qua biết bao trận huyết chiến, cuối cùng lại chết trong trận này, rõ ràng là rơi vào bẫy hỏa huyết.
Tất cả chỉ vì cứu nữ tử kia!
Trước đây, hắn còn may mắn vì chủ tử cuối cùng cũng để nữ tử gần gũi. Nhưng giờ đây lại phát hiện nữ tử này căn bản chính là một mối họa.
“Vương gia, nữ nhân này đã trở thành mối uy hϊếp của ngài. Lần này là Tuyên vương, lần sau có thể là Khang vương… thậm chí là bệ hạ! Mong vương gia sớm diệt trừ nàng, tránh lưu lại hậu hoạ.”
“Ngươi uy hϊếp ta?”
Văn Kỳ nhấc mi, lạnh lùng liếc Thôi Thất, mím môi hừ: “Ngươi cũng đánh giá nàng quá cao rồi. Chỉ là một tỳ nữ hèn mọn, ngươi nghĩ bổn vương làm mọi chuyện đều vì nàng sao?”
“Bổn vương chỉ là tức giận bị kẻ khác uy hϊếp!”
Nghe giọng điệu lạnh lẽo của hắn, Thôi Thất lập tức cúi đầu quỳ xuống.
“Xin vương gia thứ tội.”
Văn Kỳ xoa thái dương, nhắm mắt nói: “Trước kia nếu không phải nàng cứu bổn vương thì giờ này người các ngươi đang phụng dưỡng chỉ còn là một đống thi thể. Nếu đã là ân nhân cứu mạng của ta, vậy thì mạng của nàng cũng nên do ta quản; các ngươi cũng nên lo cho mạng sống của mình đi.”
Thôi Thất cúi đầu xuống thấp hơn.
Một lát sau, Văn Kỳ chậm rãi mở mắt, ngón tay gõ mạnh xuống mặt bàn, khóe môi cong lên:
“Văn Chiêu tưởng rằng ván cờ này hắn nắm chắc phần thắng, nhưng lại không ngờ bọ ngựa rình ve, phía sau còn có hoàng tước chực chờ…”
Văn Chiêu bắt ép hắn phải mang theo sổ sách tham ô của nhạc phụ để đến sơn trang Lục Liễu đổi lấy mạng Thời Du. Nhưng hắn ta đâu ngờ, từ sớm Văn Kỳ đã tẩm sẵn Đoạn Hồn Sương vào những quyển sổ đó.
Văn Chiêu một khi đoạt được sổ sách, ắt sẽ tự tay lật xem. Chỉ cần hắn ta mở ra, Đoạn Hồn Sương sẽ xộc thẳng vào đôi mắt.
Tuy hiệu lực không mạnh bằng khi uống trực tiếp nhưng chí ít cũng đủ để hủy hoại đôi mắt hắn ta.
Loại đau đớn mà Đoạn Hồn Sương mang đến, quyết không thể để một mình hắn gánh chịu.
*
Phủ Tuyên vương.
“A a a——”
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, dường như muốn phá tan cả mái nhà.
Tuyên vương ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất trong cơn thống khổ.
Mấy vị thái y cùng danh y được mời đến đều bó tay, đứng bên cạnh, thần sắc kinh hãi.
Đoạn Hồn Sương đã trúng vào mắt, may mà được cứu kịp thời, bảo vệ được đôi mắt.
Chỉ là, dù bảo vệ được hai mắt, nhưng tầm nhìn mờ mịt, vật nhỏ đều nhìn không rõ; mắt đau đến mức như thấm vào xương tủy, đến mức hắn hận không thể tự mình móc bỏ hai mắt.
Đây là lần đầu tiên Tuyên vương phải chịu cơn đau của bệnh mắt, đau đớn muốn chết.
Hắn cuộn tay áp lên mắt, bộ mặt vặn vẹo, thần sắc thống khổ tột cùng, thét lên:
“Văn Kỳ! Văn Kỳ! Ta sớm muộn gì cũng sẽ móc hai mắt ngươi ra!”
*
Từ khi trở về sơn trang Lục Liễu, Thời Du đã bị Văn Kỳ phạt ở trong tiểu viện, đóng cửa để ăn năn.
Thời Du biết, vì cứu nàng, Văn Kỳ đã mất đi không ít ám vệ; còn Thôi Thất nhìn nàng thì ánh mắt hận không thể xẻo thịt róc xương nàng.
Để không liên lụy đến Văn Kỳ, mỗi ngày nàng chỉ biết an phận ngơ ngác ở trong tiểu viện.
Nàng muốn về nhà, nhưng cũng muốn đưa thuốc giải hàn chứng cho Văn Kỳ, bởi vì chỉ có vậy hắn mới nghĩ đến nàng nhiều hơn một chút.
Nhưng Văn Kỳ không muốn gặp nàng, cũng không cho nàng ra ngoài, những ám vệ tất nhiên không chịu giúp nàng đưa thuốc, huống chi là bọn Vãn Tình.
May mà Thôi bá không phải người vô tình, biết thuốc giảm đau hàn chứng của nàng có tác dụng với Văn Kỳ, liền phái người đúng giờ tới lấy thuốc.
Chớp mắt đã cuối xuân, mưa phùn kéo dài khắp Trường An.
Thời Du ngồi xổm ở hành lang, mày mò với dược, một tay quạt, mắt nhìn những cây quế xanh mướt dưới mưa xuân, ánh sáng tỏa ra khiến cây lá lấp lánh.
Một tháng trôi qua, vẫn không có tin tức gì từ Văn Kỳ.
Chẳng lẽ Văn Kỳ cố ý thử nàng, chờ đến đúng kỳ một năm rồi sẽ đuổi nàng đi?
Không được, nàng phải nghĩ cách trở lại bên Văn Kỳ một lần nữa, làm hắn mau chóng hồi phục ký ức mới được.
Đang trầm tư, bỗng nghe một giọng nói trong trẻo vang lên:
“Du tỷ tỷ.”
Thời Du ngẩng đầu, thấy một tiểu nha đầu mặc y phục hồng đứng ở sân cửa, giơ cây dù lên, cười khanh khách nhìn nàng.
“Tiểu Hỉ.” Ánh mắt Thời Du sáng lên, vẫy tay với nàng, “Mau vào đây trốn mưa.”
Tiểu Hỉ chạy vào mái hiên, Thời Du giúp nàng ấy cất dù, hỏi: “Hôm nay sao muội rảnh tới đây vậy?”
Tiểu Hỉ mỗi ngày đều phải giặt cả đống xiêm y, không đến giờ Dậu sẽ không được nghỉ.
Ánh mắt Tiểu Hỉ lập lòe, nói: “Ta tới hầu hạ Du tỷ tỷ a.”
Thời Du cười, nắm tay nàng ấy, nói: “Muội nói linh tinh cái gì vậy?”
Tiểu Hỉ đáp: “Thật mà, Thôi bá phái ta tới, nói sợ tỷ một mình ở đây buồn nên sai ta đến bồi tỷ.”
Thời Du cười tươi, hỏi: “Thôi bá nói vậy thật sao?”
“Thật đó thật đó, không tin tỷ đi hỏi Thôi bá mà xem.”
Thời Du nhanh chóng hiểu ra, đây là vì Văn Kỳ không yên tâm nàng nên phái người giám sát nàng.
Nhưng trong phủ chỉ có Tiểu Hỉ có quan hệ tốt với nàng; hơn nữa Tiểu Hỉ vốn ở Bắc viện hay chịu thiệt thòi, nhờ vài lần Thời Du ra tay giúp đỡ mà mối quan hệ mới tốt hơn chút.
Tiểu Hỉ có thể đến bên nàng, nàng thật sự rất vui, về sau cũng coi như có một người bạn.
May mắn không lâu sau, Trường Phong đến truyền tin, Văn Kỳ cuối cùng cũng đồng ý để nàng trở lại Thấm viên hầu hạ.
Trước đó, nàng chỉ muốn chữa khỏi hàn chứng cho hắn, nhưng rõ ràng Văn Kỳ không có chút cảm kích nào, vì vậy nàng quyết định trước hết phải nghĩ cách để Văn Kỳ hồi phục lại ký ức đã mất của bọn họ.
Trước đó tình cờ biết được tin Bà La trong đêm, nàng vốn nghĩ trước tiên sẽ chữa khỏi chứng hàn cho hắn. Thế nhưng Văn Kỳ rõ ràng chẳng hề cảm kích, nên nàng quyết định phải nghĩ cách khác, trước hết phải giúp Văn Kỳ nhớ lại ký ức giữa bọn họ.
Trấn Vân Lai sống nhờ vào dòng sông Mạt Vân, còn thôn Lý gia nơi nàng ở thì nằm ngay ven bờ sông ấy. Bởi vậy, nàng thường hay xuống sông bắt cá, mò tôm để cải thiện bữa ăn.
Khi còn mẹ, bà rất thích dùng thêm vài loại dược thảo làm gia vị nấu canh, tạo nên một hương vị đặc biệt. Nàng cũng học theo y như vậy.
Ngày A Sơ bị trọng thương, hầu như ngày nào nàng cũng nấu canh cá cho hắn uống. Nàng tin rằng hương vị đó chắc chắn đã khắc sâu vào tận xương tủy A Sơ.
Đúng lúc, hôm qua nhà bếp đưa đến ít cá tươi mới bắt được ngoài đồng. Nàng liền bận rộn trong căn bếp nhỏ suốt cả buổi sáng, nấu một nồi canh cá giống hệt như ngày trước, rồi bưng sang.
Thời Du bưng canh cá đi thẳng vào nội viện. Vừa đến bên cửa sổ song chấn, nàng chợt nghe bên trong vọng ra một giọng nói thanh mảnh:
“Vương gia dạo này trông sắc mặt khôi phục không tệ, thân thể cũng khá hơn nhiều.”
Qua khe hở của cửa sổ, Thời Du nhìn thấy Văn Kỳ đang ngồi ngay chính đường. Hắn vận một thân bạch y, mái tóc đen như thác quen thuộc, chỉ vấn hờ bằng một chiếc ngọc quan nhỏ, vài lọn tóc buông tự nhiên trên vai, không chút rối loạn. Mỗi cử chỉ đều toát ra phong tư đoan chính, thư nhã như văn nhân, tiếng tăm vang xa.
Khó trách bên ngoài vẫn truyền tụng Thận vương Văn Kỳ như trời trong trăng sáng, xứng đáng mang danh hiền vương.
Trước mắt Văn Kỳ, dáng vẻ bạch y như tiên khách, phong tư tuấn nhã, khác hẳn với con người thường ngày trước mặt nàng - lúc nóng lúc lạnh, khó đoán khôn lường, chẳng khác nào hai người hoàn toàn khác biệt.
Ngồi bên cạnh hắn là một nam tử mặc cung phục màu nâu, làn da trắng trẻo, gương mặt luôn giữ nụ cười. Trên bàn trà đặt một cây phất trần bằng gỗ hồng sơn.
Hẳn là một vị công công trong cung, nhìn dáng vẻ thì thân phận cũng chẳng nhỏ, nếu không đâu đến mức được Văn Kỳ tự mình tiếp đãi như thế.
Văn Kỳ cười nhạt, tao nhã nói: “Nhờ phúc của công công, qua mùa đông mà đã tốt hơn một chút rồi.”