Thời Du chỉ cho rằng nàng tò mò, tiếp tục kể:
“Dưới sự chăm sóc cẩn thận của biểu tỷ, A Sơ cuối cùng giữ được mạng sống. A Sơ cảm tạ ơn cứu mạng, liền… liền lấy thân báo đáp. Sau khi thành thân, hai người vô cùng ân ái, A Sơ khéo tay, lại rất biết chăm sóc người khác, đối xử với biểu tỷ cũng rất tốt……”
Nàng kể rất nhiều chuyện giữa mình và A Sơ, những ký ức khó quên lại thú vị làm khóe miệng cũng vô thức cong lên. Đến khi nhận ra, nàng vội vàng đè nén xuống.
“Tóm lại, A Sơ là nam tử tốt nhất trên đời.”
Đột nhiên, câu chuyện chuyển hướng, giọng nàng trầm xuống:
“Không ngờ một ngày kia A Sơ đột ngột mất tích. Biểu tỷ tìm mãi không có tin tức, liền cho rằng hắn đã chết. Mãi đến sau này nàng đến Trường An thăm người thân, lại ngoài ý muốn gặp được A Sơ, chỉ là A Sơ hoàn toàn không còn nhận ra nàng ấy.”
Tiểu Hỉ khó hiểu: “Vì… vì sao vậy?”
Thời Du giải thích: “Bởi vì A Sơ mắc chứng mất trí nhớ, quá khứ của bọn họ đều quên sạch.”
Tiểu Hỉ kinh hãi: “A? Sao lại như thế? Thế… sau đó thì sao?”
“Sau đó, biểu tỷ khó khăn lắm mới tìm lại được A Sơ, tất nhiên không muốn rời xa hắn. Nhưng A Sơ đã có cuộc sống mới… Nàng tìm mọi cách giúp A Sơ khôi phục ký ức, nhưng vẫn không thể khiến hắn nhớ lại từng chút quá khứ của họ.”
Thời Du buồn bã nói: “Có lẽ, bọn họ vốn chỉ có duyên mà không có phận, nàng cũng không nên tiếp tục dây dưa nữa……”
Tiểu Hỉ nhập tâm lắng nghe, nghe vậy liền vội vàng xua tay:
“Không phải, sao nàng lại nghĩ vậy? Đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ, phải kiên trì chứ!”
“…… Vì sao?”
Tiểu Hỉ ánh mắt kiên định nói: “Tuy ta không hiểu chuyện tình cảm nam nữ, nhưng trước khi mất trí nhớ, A Sơ đã tốt đẹp như vậy, hắn xứng đáng. Hơn nữa, nếu là ta, ta chắc chắn cũng không muốn quên đi một người vô cùng quan trọng.”
Như có lớp sương mù trong lòng được gạt bỏ, Thời Du trầm ngâm một lát, đôi mắt lập tức sáng rực.
Nàng bất chợt đứng dậy, phấn chấn nhìn Tiểu Hỉ, nói:
“Muội nói đúng, A Sơ xứng đáng, hắn cũng nhất định không muốn quên ta, hắn nhất định vẫn đang chờ ta.”
*
Ban đêm, trăng cong như lưỡi liềm, ve kêu trên cây, ếch rộn rã giữa rừng tùng, khiến không khí tĩnh lặng của Thấm Viên thêm vài phần náo động.
Thời Du mang theo gói thuốc bước vào Thấm Viên, vừa đặt chân lên bậc thang thì Trường Phong đột ngột từ bóng tối lóe ra, vươn tay ngăn nàng lại.
“Vương gia nói, không cho phép bất kỳ ai quấy rầy.”
Thời Du giơ gói thuốc trong tay, nói: “Ta mang cho vương gia thuốc trừ hàn, thích hợp dùng vào mùa hạ.”
“Cô không thể vào, đưa cho ta đi.”
Trường Phong đưa tay muốn lấy, Thời Du liền né sang một bên, tinh ranh nói:
“Thuốc này cần chính ta đưa cho vương gia.”
“Vì sao?”
“Bởi vì thuốc này phải phối hợp với thủ pháp đẩy gân khai mạch mới có hiệu quả. Ngươi biết làm thế nào không?”
“……”
Trường Phong dĩ nhiên không biết.
Ánh mắt hắn chợt lóe, ngữ điệu đầy ẩn ý:
“Cô chắc chắn muốn vào sao?”
“…… Nói thừa, chẳng lẽ còn không chắc?”
Trường Phong bỗng xoay người tránh sang một bên, làm một động tác mời vào.
Thời Du: “……”
Tên tiểu tử này rốt cuộc đang giở trò gì vậy?
Nàng đẩy cửa bước vào, trong phòng đèn sáng rực, chỉ là không thấy bóng dáng Văn Kỳ.
Đang định hỏi Trường Phong Văn Kỳ ở đâu, quay người lại thì thấy hắn đã kéo cửa chậm rãi khép lại. Ngay trước khi cánh cửa đóng hẳn, Trường Phong còn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“……”
Thời Du có linh cảm chẳng lành, như sắp có chuyện gì không ổn xảy ra.
Nhưng đã được Trường Phong cho phép bước vào, chứng tỏ Văn Kỳ nhất định ở trong phòng, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không để nàng một mình đến nơi này.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, trong tầm mắt chẳng thấy Văn Kỳ đâu, chỉ có đèn trong tịnh thất phía tây sương phòng còn sáng……
Thời Du rốt cuộc hiểu được nụ cười khi nãy của Trường Phong là có ý gì.
Bởi vì Văn Kỳ đang tắm.
Tên tiểu tử thối Trường Phong này rõ ràng cố ý.
Đã vào được rồi, còn sợ gì nữa.
Thời Du hít sâu một hơi, khẽ gọi:
“Vương gia?”
Sau bình phong không có bất kỳ động tĩnh nào truyền đến.
“?” Chẳng lẽ nàng đoán sai, Văn Kỳ không phải đang tắm?
Thời Du chậm rãi bước đến gần.
Sau bình phong, Văn Kỳ giống như khi nàng từng hành thích hắn, tựa vào bồn tắm, hai tay buông thõng đặt lên thành thùng, mắt nhắm hờ, hô hấp đều đều, dường như đã ngủ.
Chỉ có lúc này, hắn mới giống A Sơ.
Nàng không kìm được giơ tay muốn chạm vào gương mặt ngày đêm thương nhớ.
Đầu ngón tay vừa chạm tới, Văn Kỳ đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen sâu lạnh thấu xương.
Thời Du kinh hãi, vội vàng bật lùi hai bước.
Văn Kỳ lạnh nhạt nói:
“Ngươi đến làm gì?”
“Ta……” Thời Du cố gắng trấn tĩnh, nhìn thấy gói thuốc rơi trên đất, nhặt lên đưa cho hắn, giải thích:
“Ta mang đến cho chàng thuốc mới phối, trừ hàn mùa hạ.”
Ánh mắt Văn Kỳ nặng nề khóa chặt nàng, như muốn nhìn thấu xem nàng đang giấu giếm điều gì.