Chương 10.1: Nhận sai

“Vương gia, Triệu Húc đã theo kế hoạch thăng chức làm giáo úy, bước tiếp theo thì chỉ chờ vương gia đến Nam Nha Vệ mà thôi.”

Văn Kỳ ngồi oai nghiêm bên cửa sổ lạnh trên sập, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Ở góc sân hướng Đông Nam, hoa tử đằng đang nở, một chùm nối tiếp một chùm, như thác nước tím rực, Văn Kỳ nhìn một lúc, mê mẩn đến xuất thần.

“Vương gia?” Trường Phong hơi nâng giọng.

Văn Kỳ nhíu mày, quay đầu nhìn hắn ta.

Trường Phong quan sát bình thuốc men xanh trên tay vương gia, lật qua lật lại nửa ngày mà không nhịn được, nói: “Nếu không, thuộc hạ cũng có thể giúp vương gia đưa qua.”

“……”

Văn Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái: “Nhiều chuyện!”

Trường Phong lập tức cúi gằm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Tâm trạng chủ tử hôm nay không tốt, tốt hơn là đừng nói lời thừa thãi.

Văn Kỳ nắm lấy bình thuốc men xanh, cuối cùng tiện tay vứt xuống góc sập mà ngồi.

Trước đây hắn mất trí nhớ không hay biết, giờ hồi phục ký ức, tính toán mọi việc cực kỳ cẩn thận, làm sao có thể để một nữ tử mồ côi nhỏ nhặt làm lung lay lòng mình chứ.

“Nói với nàng những ngày tới không cần đến hầu hạ.”

*

Thời Du ngồi xếp bằng trên giường, nhìn con thiên tằm cổ trong tráp được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, càng nhìn càng bực bội, nhịn không được đưa tay chọc chọc cái đầu tròn vo của nó, coi nó như Văn Kỳ để phát tiết.

“Hỉ nộ thất thường! Trở mặt vô tình! Chỉ là luyện cổ thôi mà, có đáng để tức giận đến thế không? Ngươi cũng không nghĩ xem ta là vì ai! Nếu không phải để giải độc trên người ngươi, ta đâu cần mỗi ngày chịu cảnh bị cổ trùng gặm cắn khổ sở như vậy! Đúng là chó cắn Lữ Động Tân, chẳng biết lòng người tốt!”

Thời Du lại nhớ tới gương mặt lạnh lẽo của Văn Kỳ khi bóp cằm nàng, càng nghĩ càng tức:

“Còn cảnh cáo ta phải nhớ kỹ thân phận, không được vượt rào, không được hầu hạ… Hừ! Nếu không phải nể mặt A Sơ, ngươi tưởng ta ham muốn hầu hạ ngươi chắc!”

Thiên tằm cổ cảm nhận được chủ nhân đang giận dữ, ủy khuất co đầu lại, trông vô cùng đáng thương.

Thời Du: “……”

Thật khó khăn mới dùng tinh huyết nuôi hơn một tháng, lỡ tay chọc chết thì lại phải nuôi một con khác, đến lúc đó khổ cực vẫn là nàng.

“Bộp” một tiếng, nàng đóng tráp lại, ném sang một bên.

Nếu Văn Kỳ không muốn nàng luyện cổ, vậy thì nàng sẽ không luyện. Dù sao chịu tra tấn cũng chẳng phải nàng.

Chờ đến khi hắn biến lại thành A Sơ, lúc đó nàng sẽ tiếp tục luyện cổ, A Sơ sẽ không chán ghét cổ thuật này của nàng.

*

Thời Du giống như lại quay về những ngày tháng nhàn hạ sau khi đóng cửa hối lỗi.

Mỗi ngày ăn rồi lại ngủ, chẳng làm gì khác, gương mặt cũng nhờ vậy mà đầy đặn, mịn màng hơn một vòng, ngay cả những vết răng thiên tằm cổ để lại trên cánh tay cũng dần hồi phục.

Phải nói, rảnh rỗi như thế lại khiến khí sắc nàng tốt hẳn lên.

Nhưng mà mấy hôm nay không gặp Văn Kỳ, cũng không biết hắn đã hết giận hay chưa. Bên Thấm Viên trước sau chẳng có ai truyền gọi nàng đến hầu hạ, nghĩ đến vị “hỉ nộ vô thường” kia có lẽ vẫn còn trong cơn giận.

Nhưng cứ chờ đợi mãi thế này cũng chẳng phải cách. Một năm giao ước nói đến là đến, vẫn nên tính toán biện pháp thì hơn.

Đúng rồi, Văn Kỳ không cho nàng đến Thấm Viên hầu hạ, nhưng cũng chưa từng nói là không được xuất hiện trước mặt hắn.

Thế là nàng len lén leo lên cây quế bên bờ tường viện, âm thầm quan sát động tĩnh trong Thấm Viên.

Chỉ cần thấy Văn Kỳ có ý định ra ngoài, nàng liền lập tức tụt xuống, rồi nhanh chóng chạy đến trước cổng Thấm Viên, chỉnh lại váy áo và mái tóc cho gọn gàng, làm bộ như vô tình đi ngang qua.

Ai ngờ Văn Kỳ ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không, thản nhiên như không thấy.

Một lần, hai lần, ba lần đều thế cả.

Thời Du rốt cuộc cũng hiểu rõ - Văn Kỳ là cố tình không để ý tới nàng.

Trong lòng nàng bỗng thấy tủi hờn, không cam lòng.

Nàng ủ rũ quay về tiểu viện, vừa ngẩng đầu đã phát hiện trên bức tường gần Thấm Viên có một chùm hoa tử đằng nhỏ rủ xuống. Hình như chùm tử đằng ấy bò ra từ góc đông nam của Thấm Viên.

Thời Du ngẩn người, nàng vốn không biết trong Thấm viên cũng có trồng tử đằng.

Mỗi lần nhìn thấy tử đằng, nàng lại không kìm được nhớ đến A Sơ, nhớ đến dáng vẻ hắn lặng lẽ ngồi dưới thác nước cạnh giàn tử đằng, ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt phượng ngập tràn nhu tình, khóe miệng hơi cong lên dịu dàng.

Dù đã bao lâu đi nữa, chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc ấy, trái tim nàng vẫn rung động không thôi.

Bây giờ gặp lại tử đằng, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác “cảnh còn người mất”, mất mát khôn nguôi.

“Du tỷ tỷ,” Tiểu Hỉ đột nhiên xuất hiện bên cạnh, theo ánh mắt nàng nhìn sang, “Đang xem cái gì vậy?”

“Không có gì.”

Thời Du thu hồi tầm mắt, xoay người vào trong nhà.

Tiểu Hỉ lại gần hỏi: “Du tỷ tỷ, dạo này tỷ làm sao vậy? Nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui, có phải đã gặp chuyện gì không?”

Không phải rầu rĩ không vui, mà là mờ mịt.

Những cách có thể thử nàng đều đã thử, nhưng Văn Kỳ vẫn thờ ơ như cũ. Điều này khiến nàng không thể không hoài nghi những cố gắng của mình rốt cuộc có tác dụng không, sự kiên trì của mình đến cuối cùng là đúng hay sai.

Thời Du liếc nhìn Tiểu Hỉ, trong mắt Tiểu Hỉ tràn đầy quan tâm.

Người trong cuộc thì mê, kẻ ngoài cuộc thì sáng; có lẽ Tiểu Hỉ có thể nhìn rõ cái vòng luẩn quẩn mà nàng đang mắc phải……

Nàng kéo Tiểu Hỉ ngồi xuống, do dự nói:

“Chuyện là thế này, ta có một biểu tỷ xa, không lâu trước mới gặp lại ở Trường An. Nàng kể rằng bốn năm trước ngoài ý muốn cứu một nam nhân trọng thương, nam nhân ấy tên là A Sơ.”

Ánh mắt Tiểu Hỉ bỗng lóe lên, rồi nhìn nàng một cái đầy kỳ lạ.