Chương 9.2

Thời Du thực sự muốn kinh rớt tròng mắt, Văn Kỳ khiêm nhường thế này… chẳng lẽ không phải là bị quỷ bám vào người rồi chứ?

Công công tươi cười:

“Ây da, lời này của vương gia, nô tài nào dám nhận. Đây đều là nhờ ơn trên của bệ hạ, có long khí của bệ hạ che chở, Vương gia muốn không khỏe mạnh cũng khó.”

Văn Kỳ chỉ cười mà không nói gì.

Công công thấy hắn im lặng, tươi cười hơi nhún vai, tiếp tục nói:

“Bệ hạ nói nếu thân thể vương gia khỏe mạnh thì tốt, nhưng đừng suốt ngày buồn bã ở trong phủ, rảnh rỗi thì thường xuyên đi trong cung ngồi chơi, trên triều không có việc gì cũng nên ra mặt một chút.”

“Rốt cuộc hiện giờ vương gia còn kiêm chức chỉ huy sứ Nam Nha Vệ, nói cho cùng thì không thể cứ mặc kệ như vậy được…”

Văn Kỳ gật đầu: “Vậy nhờ công công chuyển lời tới phụ hoàng. Nhi thần đã ghi nhớ kỹ, sẽ không để lão nhân gia thất vọng.”

Công công vội vàng đứng dậy cáo từ.

Thời Du trốn một bên, nhìn theo Thôi Thất tiễn công công ra cửa, trong lòng nghĩ: nửa năm nay Văn Kỳ gần như không ra phủ, khiến nàng suýt quên hắn vẫn là hoàng tử, còn kiêm chức quan.

“Nhìn xong rồi thì vào đi.” Văn Kỳ lạnh lùng nói qua cửa sổ nội viện.

Haiz, lại trở về dáng vẻ khó gần thường ngày rồi.

Thời Du vội bưng canh cá bước vào, Văn Kỳ vẫn lười nhác tựa mình trên ghế bành, nhưng nhìn ra được tâm trạng hắn rất tệ, giữa mày đều là vẻ u ám nặng nề.

Không ngờ ngày đầu tiên trở lại Thấm viên đã chạm đúng lúc tâm tình Văn Kỳ không tốt.

Thời Du hít sâu, cố nặn ra một nụ cười, đi đến trước mặt hắn, đặt bát canh xuống:

“Đây là canh cá ta tự tay nấu, vương gia nếm thử xem.”

Nói rồi, nàng khom lưng múc một chén sứ trắng, hai tay dâng lên cho Văn Kỳ.

Văn Kỳ nhìn chén canh trong tay nàng, nóng hổi bốc khói, trên mặt nước lèo ngọt ngậy nổi một lớp mỏng ánh vàng trong suốt, tỏa hương thơm ngát khắp phòng. Hắn không khỏi ngây người trong chốc lát.

Một bên, Trường Phong thấy vậy liền bước nhanh tới ngăn lại:

“Khoan đã.”

Hắn rút ra ngân châm, dường như chuẩn bị kiểm tra độc tính cho Văn Kỳ. Thời Du vội nói với Trường Phong:

“Không cần, để ta thử là được.”

Nói xong, nàng nhanh nhẹn bưng chén canh cá, ngửa đầu uống một hơi hết sạch.

Thời Du biết Trường Phong là vì Văn Kỳ cho nên hoàn toàn không để ý, còn nói với hắn:

“Ngươi yên tâm, sau này tất cả những gì vương gia ăn ta sẽ tự mình nếm trước. Ta bảo đảm từ nay về sau sẽ không có độc nào lọt được vào trong người vương gia.”

Văn Kỳ ngẩng mắt liếc nàng, giữa mày khí lạnh dường như vơi đi không ít.

Thời Du vội múc thêm một chén, đưa cho Văn Kỳ.

Văn Kỳ cau mày, vẻ mặt ghét bỏ nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn nhận lấy, uống một ngụm.

Vừa vào miệng, Văn Kỳ lập tức cảm nhận được hương vị quen thuộc.

Bỗng nhớ lại khi Thời Du cứu hắn, căn nhà tranh chỉ có bốn bức tường, ngay cả miếng thịt cũng không có.

Vì để hắn dưỡng bệnh, lúc đầu Thời Du vào núi tìm thức ăn, đào thảo dược, tránh thú dữ rất thành thạo, nhưng việc săn bắt lại vụng về, thường xuyên tay không trở về. Sau đó nàng chuyển sang xuống sông Mạt Vân mò cá, việc này nàng lại rất giỏi, lưới quăng chuẩn xác, lần nào cũng có thể mang về đầy một thùng cá tôm.

Nàng như học được từ mẹ cách dùng dược liệu làm gia vị, nấu ra món canh cá không chỉ thơm ngon dễ ăn, mà còn rất có lợi cho việc khôi phục nguyên khí, có thể nói trong những ngày tháng khốn khó đó là hương vị xa xỉ nhất.

Hắn có thể quên tất cả nhưng hương vị này lại khắc cốt ghi tâm.

Thời Du ôm quyền, căng thẳng nhìn Văn Kỳ. Thấy hắn sau khi uống ngụm đầu tiên thì sững người rồi lại chậm rãi uống thêm vài thìa, nàng thầm nghĩ: Có phải nhớ ra gì rồi không?

Nàng ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, cẩn thận hỏi:

“Hương vị thế nào?”

Văn Kỳ mặt không biểu cảm nói:

“Quá nhạt.”

Thời Du ngẩn ra.

Sao lại nhạt được, rõ ràng hương vị giống hệt như trước kia.

Nàng vô thức đặt hai tay lên bàn trà, giọng có chút không cam lòng:

“Còn gì khác không? Có nhớ tới điều gì không?”

Văn Kỳ hơi nhếch môi, khinh thường nói:

“Ta cần phải nhớ cái gì sao?”

Những ngày nghèo khó đến mức chẳng có nổi miếng thịt kia, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một đoạn quá khứ ngốc nghếch, đã sớm nên bị quên đi.

Ánh sáng trong mắt Thời Du vụt tắt, hai tay đặt cạnh bàn trà cũng chậm rãi buông xuống.

Vẫn là không được sao…

Bỗng nhiên, tay nàng bị nắm lại.

Văn Kỳ giữ lấy tay trái của nàng, nhìn chằm chằm, nói:

“Ngươi bị thương?”

Thời Du rút tay khỏi lòng bàn tay hắn, thản nhiên nói:

“Không sao, chỉ bị phỏng một chút thôi.”

Văn Kỳ quay đầu liếc nhìn Trường Phong, hắn ta lập tức hiểu ý, xoay người lấy hộp dược trị bỏng đưa tới.

Văn Kỳ nhận lấy thuốc, nhàn nhạt nói:

“Đưa tay đây.”

“Để ta tự làm là được.” Thời Du đưa tay định lấy thuốc, nhưng không giành được, còn bị hắn giữ chặt.

Nàng hơi co tay lại, không thoát được, ngẩng đầu nhìn Văn Kỳ.

“Đừng nhúc nhích.”

Văn Kỳ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, đầy cảnh cáo.

Thời Du mím môi, đành để bàn tay ở trong tay hắn.

Thuốc mỡ lạnh được Văn Kỳ thoa dọc theo ngón tay bị phỏng của nàng một cách nhẹ nhàng.

Rõ ràng ngón tay hắn cũng lạnh, nhưng chạm vào nàng, một luồng nóng chạy dọc xương ngón tay, khiến da thịt nàng rát bỏng, mỗi tấc đều nhạy cảm, lại thêm chút ngứa ngáy khó chịu.

Thời Du đứng ngồi không yên.

Ai ngờ, sau đó Văn Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng thổi lên vết thương.

Thời Du cứng đờ, mở to mắt nhìn hắn không tin nổi.

Hắn là hoàng tử, là Vương gia, kim tôn ngọc quý, từ nhỏ được người hầu hạ, sao có thể hiểu chỉ cần bị phỏng, thổi một cái liền không còn đau như vậy ——

Trừ phi, hắn còn nhớ rõ lần trước khi nàng quay xiêm y, không cẩn thận bị lửa làm bỏng tay, nàng đã nắm lấy tay hắn, vừa bôi thuốc vừa thổi.

Bởi vì mẹ cũng từng làm vậy cho nàng, nàng cũng không rõ là tác dụng tâm lý hay nguyên nhân nào khác, nhưng vết thương được thổi qua quả thật liền không còn đau.

Văn Kỳ lúc này cũng chợt nhận ra bản thân vừa làm gì, liền nhíu mày, bình thản buông tay Thời Du, thân mình hơi ngả ra sau, lòng bàn tay khẽ vuốt ve chiếc bình sứ đựng thuốc mỡ.

“Sao chàng ——”

“Cầm thuốc đi.”

Văn Kỳ giành nói trước, ngắt lời Thời Du, đặt thuốc trị bỏng xuống bàn.

Thấy sắc mặt Văn Kỳ thoáng hiện vẻ không kiên nhẫn, Thời Du cảm giác có lẽ mình đã nghĩ nhiều, việc mình làm được thì mama chăm sóc Văn Kỳ chưa chắc không làm được.

Nàng rũ mi mắt, giấu đi tia thất vọng trong mắt, đưa tay lấy thuốc.

Sắp chạm vào lọ thuốc mỡ, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, nàng vội vàng kéo tay áo xuống, nhanh chóng chộp lấy thuốc.

Văn Kỳ lập tức đưa tay giữ chặt cánh tay nàng đang định rút lại, nhíu mày hỏi:

“Cánh tay ngươi làm sao vậy?”

“Không, không có gì.”

Thời Du rút tay về, cuống quýt đứng dậy định rời đi.

“Đứng lại!” Văn Kỳ trầm giọng quát.

Thời Du khựng bước, lòng bàn tay căng thẳng siết chặt.

Văn Kỳ đứng lên, đi đến bên cạnh nàng, kéo cổ tay nàng nâng lên, nhẹ vén tay áo, từng lớp vải rơi xuống đến khuỷu tay, để lộ cánh tay thon dài.

Trên làn da trắng nõn, chi chít những vết răng đỏ nhỏ, nhìn vô cùng đáng sợ.

Luyện giải dược Đoạn Hồn Sương từ Dạ Bà La chỉ có thể chế ra trong thời gian ngắn, mà muốn giải Đoạn Hồn Sương thì đồng thời phải giải cổ độc.

Cổ độc trong người Văn Kỳ cần dùng máu nàng luyện ra một Thiên Tằm Cổ Vương rồi nhờ Cổ Vương hút cổ độc trong thân thể hắn ra.

Khoảng thời gian này, nàng bị giam trong tiểu viện, rảnh rỗi không việc gì làm liền bắt đầu luyện Cổ Vương.

Những dấu vết này chính là do luyện chế Thiên Tằm Cổ Vương để lại. Ở Trường An, người ta không tin cổ thuật, coi là tà thuật, vì thế nàng không muốn để ai biết mình đang lén luyện cổ.

Thế nhưng Văn Kỳ lại trực tiếp hỏi:

“Ngươi đang luyện cổ?”

Thời Du kinh hãi ngẩng đầu, chằm chằm nhìn vào mắt hắn, hỏi:

“Chàng làm sao biết đây là dấu vết của cổ để lại?”

Đôi mắt phượng của Văn Kỳ chợt lóe sáng.

Hắn đương nhiên biết, bởi vì chính mắt hắn từng thấy Thời Du luyện chế cổ trùng như thế nào.

Thấy hắn không nói gì, Thời Du liền nắm chặt tay hắn, đôi mắt đầy chờ mong hỏi:

“Chàng có phải nhớ ra chuyện gì rồi không?”

Văn Kỳ nhìn đôi mắt hạnh lớn trước mặt, rực rỡ quyến luyến, như nâng cả vầng minh nguyệt vào hồ thu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn thậm chí muốn bảo vệ vầng minh nguyệt sáng ngời kia trong mắt nàng.

Nhưng vừa ý thức được ý niệm này, trong lòng hắn run rẩy dữ dội, lập tức tỉnh táo lại.

Hắn lại có thể để tâm đến việc trong mắt Thời Du có ánh sáng hay không sao?

Hắn nhất định là điên rồi. Nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử mồ côi nơi sơn dã, chẳng qua cùng hắn chịu nạn mấy tháng, vậy mà lại có thể làm dao động cảm xúc của hắn?

Nhất định là Thời Du cố tình dẫn hắn vào hồi ức.

Hắn nhanh chóng giơ tay bóp chặt cằm Thời Du, gương mặt tú lệ của nàng bị véo đến biến dạng.

“Là bổn vương quá mức dung túng ngươi, khiến ngươi quên mất thân phận của mình sao? Nếu còn vượt giới hạn nữa, ngươi biết hậu quả thế nào rồi đấy.”

Thời Du như rơi vào hầm băng, lạnh buốt từ đầu đến chân, trong lòng co rút lại.

“Biết… đã biết.”

Văn Kỳ nhìn gương mặt gần trong gang tấc, đôi mắt của nàng đã chẳng còn trong trẻo, sương mù mênh mang phủ xuống. Lông mi run run rơi xuống, như chiếc lá theo gió, hồn lìa khỏi xác.

Minh nguyệt vỡ nát, hóa thành bụi mịn, nháy mắt chìm trong bóng tối vô tận.

Là bị chính tay hắn nghiền nát.

Văn Kỳ buông Thời Du ra.

Thời Du lảo đảo lùi lại mấy bước.

Văn Kỳ xoay người, lạnh giọng nói:

“Lui ra.”

Thời Du cúi đầu, đặt lọ thuốc trị bỏng trở lại bàn trà, nhanh chóng đi ngang qua hắn mà ra ngoài.

“Còn nữa ——” Văn Kỳ xoay người, nhìn bóng lưng gục xuống của Thời Du, nói:

“Về sau không được phép luyện mấy tà thuật đó trong phủ của bổn vương.”

Thật lâu sau, Thời Du mới khẽ đáp: “Được.”

Văn Kỳ trở lại chỗ ngồi, liếc nhìn lọ thuốc trị bỏng trong tay, chỉ thấy nặng nề, bức bách.

“Trường Phong!”

“Có mặt, Vương gia.”

Văn Kỳ trầm mặc thật lâu rồi mới nói:

“Đi chọn ít dược liệu bổ khí huyết đưa sang.”