Chương 5: Trọng sinh

“Ta... Ta...” Nam Cung Nguyệt đặt một tay lên cánh tay trái của An Nương, tay chân luống cuống. Nàng muốn ôm lấy đối phương nhưng lại sợ chỉ cần chớp mắt một cái thì giấc mộng này sẽ tan biến. Rõ ràng chỉ khoảnh khắc trước nàng còn tuyệt vọng chờ chết trong lãnh cung, vậy mà khi tỉnh lại lại trở về dáng vẻ khi còn nhỏ. Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ? Vậy rốt cuộc bên nào mới là mộng, bên nào mới là thật...

“Tam cô nương, đừng sợ. Chờ uống thuốc xong thì cơ thể sẽ tốt lên thôi.” An Nương dịu dàng xoa tóc Nam Cung Nguyệt, từng cái từng cái nhẹ nhàng. Tay còn lại bà khẽ ra hiệu cho tiểu nha đầu bên cạnh mang bát thuốc tới.

Sự quan tâm chân thành ấy như dòng nước ấm chảy vào trái tim đã nguội lạnh của Nam Cung Nguyệt. An Nương, đúng là An Nương rồi. Từ khi nàng còn nhỏ, An Nương đã một lòng một dạ ở bên nàng, theo nàng xuất giá, theo nàng vào cung rồi sau đó cùng nàng chịu cảnh bị giam trong lãnh cung... Trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên từng cảnh cũ. Tiên đế băng hà, Thái tử lên ngôi, nàng từng có vinh hoa trong tay rồi chỉ trong chớp mắt đã rơi xuống đáy vực sâu, bị phế bỏ và giam cầm nơi lãnh cung. Dù vậy mà Bạch Mộ Tiêu vẫn không chịu buông tha, nhiều lần tới lãnh cung sỉ nhục và hành hạ nàng... Nàng vĩnh viễn không thể quên, An Nương vì bảo vệ nàng mà cuối cùng đã đánh đổi bằng chính mạng sống của mình...

Hốc mắt Nam Cung Nguyệt cay xè. Nàng xúc động nhào thẳng vào lòng An Nương.

“Bà vυ"... Hu hu... Bà vυ"...” Mặc kệ đây là mộng hay là thật, điều Nam Cung Nguyệt cần lúc này chỉ là một nơi để trút hết nỗi đau. Nàng đã cô độc quá lâu, lâu đến mức không còn nhớ rõ cảm giác được dựa dẫm là thế nào.

Nàng khóc nức nở không kiêng nể, áp mặt vào cổ An Nương, hai tay nắm chặt áo trước ngực bà, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

An Nương bị hành động bất ngờ ấy làm cho giật mình nhưng vẫn ôm chặt Nam Cung Nguyệt. Bà nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng rồi kiên nhẫn dỗ dành.

Rất lâu sau, Nam Cung Nguyệt mới dần bình tĩnh lại. Lúc này nàng mới phát hiện cảm giác da thịt chạm nhau chân thật đến không ngờ. Hơi thở của An Nương quen thuộc và ấm áp, bao bọc lấy nàng kín kẽ.

Chẳng lẽ...

Nàng dùng sức véo mạnh lên mặt mình. Cơn đau nhói khiến nàng suýt bật tiếng kêu nhưng ngay sau đó nàng lại bật cười, vừa cười vừa rơi nước mắt.

Không phải mơ. Nàng thật sự sống lại rồi. Vậy mà nàng đã sống lại!

Là số nàng chưa đến lúc tận hay là ông trời có mắt hoặc cũng có thể là oán hận của kiếp trước quá sâu nặng nên mới cho nàng cơ hội mang thân phận Nam Cung Nguyệt sống lại thêm một đời!

Nước mắt vẫn chảy ra không ngừng. Trong lòng nàng rối bời. Những chuyện kiếp trước như một cơn ác mộng, chỉ cần nhớ lại đã đau như bị dao cứa vào tim. Tám năm nhẫn nhịn, cuối cùng cũng báo được thù lớn. Không ngờ khi mở mắt ra, nàng lại trở về thời thơ ấu. Đây đúng là may mắn đến không thể tin nổi.

Người thân của nàng, những người nàng yêu quý nhất tất cả mọi người đều còn sống. Vận mệnh đã cho nàng cơ hội để sửa chữa lại mọi thứ. Chỉ cần vậy thôi là đủ rồi.

Sau khi khóc một trận thật lớn, rốt cuộc Nam Cung Nguyệt cũng dần lấy lại bình tĩnh. Nàng vừa lau nước mắt, vừa vội vàng hỏi: “Bà vυ", mẫu thân của ta đâu?” Cách xưng hô “mẫu thân” này đã có phần xa lạ với nàng. Khi gọi ra nàng hết sức cẩn thận, vừa bỡ ngỡ vừa trân trọng. Trọng sinh một đời, nàng nhất định phải bảo vệ tất cả những người mình yêu quý.

“Nhị phu nhân...” An Nương ngập ngừng một chút rồi thở dài nói: “Hiện đang ở Vinh An Đường. Nhị phu nhân lo lắng bệnh của Tam cô nương nên đến chỗ lão phu nhân cầu xin sâm Huyền Hoàng Linh Lung.” Vinh An Đường là nơi ở của lão phu nhân họ Tô.

Sâm Huyền Hoàng Linh Lung... Sắc mặt Nam Cung Nguyệt lập tức biến đổi, đồng tử hơi co lại. Chẳng lẽ nàng thật sự đã quay về năm chín tuổi?

Nàng đột ngột ngẩng đầu khỏi lòng An Nương, không kịp lau nước mắt đã vội hỏi: “Bà vυ", hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”

An Nương hơi sững người, tưởng nàng bệnh đến mê man nên mới đáp: “Hôm nay là ngày Mậu Tý.”

Ngày Mậu Tý! Sắc mặt Nam Cung Nguyệt tái nhợt. Nàng vội vàng hỏi tiếp: “Ngày Mậu Tý của tháng Giáp Ngọ?” Vừa nói nàng vừa vén chăn định ngồi dậy nhưng chỉ nhúc nhích một chút đã thấy toàn thân mềm nhũn, thở dốc không ra hơi.

“Đúng là ngày Mậu Tý của tháng Giáp Ngọ.” An Nương vội vàng giữ nàng lại không cho xuống giường: “Tam cô nương, người vẫn còn bệnh, mau nằm xuống nghỉ ngơi.”