Chương 4: Trọng sinh

Đau quá! Nóng quá! Thật là khó chịu!

Hóa ra cái chết lại dày vò như vậy. Nam Cung Nguyệt trằn trọc không yên, chỉ cảm thấy thân thể như bị đặt trên lửa đun nấu, nóng rực đến mức sắp cháy thành tro.

Nàng thở dốc từng ngụm khó nhọc, gần như không hít nổi không khí. Đúng lúc ấy ngọn lửa đột nhiên tắt ngấm, ngay sau đó là cái lạnh ập đến. Cả người nàng như bị ném vào khối băng ngàn năm, lạnh thấu xương. Chưa được bao lâu, hơi nóng lại bùng lên. Lúc lạnh lúc nóng đan xen khiến nàng run rẩy như chiếc lá rơi trong gió rét...

“Ư...”

Nàng cố gắng phát ra âm thanh, thế nhưng thân thể lại như rơi từ trên cao xuống, cứ rơi mãi, rơi mãi... Rồi đột nhiên dừng lại. Toàn thân nặng trĩu, nàng theo bản năng mở mắt ra.

Trước mắt là màn trướng màu hồng nhạt, trên đó thêu hoa mai tinh xảo, trông quen quen.

Nàng có thể khẳng định nơi này tuyệt đối không phải lãnh cung mà nàng bị giam suốt tám năm.

Nàng vội vàng đưa mắt nhìn quanh. Đây rõ ràng là một gian khuê phòng của nữ tử được bài trí theo tông hồng dịu dàng, vừa ấm áp vừa tao nhã. Bàn trang điểm bằng gỗ đỏ đặt sát tường, trên đó bày một hộp trang sức sơn đỏ chạm hoa mai và một chiếc gương đồng hoa văn tinh tế. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ dán giấy mỏng, rải xuống nền phòng một mảng ánh sáng màu cam ấm áp, yên tĩnh đến lạ.

Có gì đó không đúng...

Nàng khẽ nhíu mày, da đầu lập tức căng ra, đầu đau như muốn nứt toác. Theo phản xạ nàng giơ tay xoa trán nhưng lại sững người phát hiện bàn tay mình nhỏ hơn rất nhiều, còn mang vẻ mũm mĩm của trẻ con, trắng mềm non nớt.

Nàng đang nằm mơ sao...

“Kẽo kẹt!”

Cửa phòng bỗng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Người bước vào đi ngược sáng, chậm rãi tiến lại. Trên người mặc áo bông vải mịn màu xanh sẫm, váy xanh nhạt thêu hoa. Gương mặt vì ngược sáng nên không nhìn rõ, thế nhưng dáng người quen thuộc ấy khiến đôi mắt Nam Cung Nguyệt co rút mạnh, tim đập dồn dập vì không dám tin.

Chẳng lẽ là...

“Tam cô nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi. Bà vυ" đã mang thuốc tới, mau uống khi còn nóng.” Người kia vui mừng nói. Bà nhanh tay nhận mâm thuốc từ tiểu nha hoàn phía sau rồi bước vội đến ngồi xuống bên giường, cúi người đỡ Nam Cung Nguyệt dậy.

Ánh mắt Nam Cung Nguyệt dán chặt lên gương mặt đối phương, không chịu rời đi dù chỉ một chút. Người trước mặt chỉ ngoài ba mươi, khuôn mặt tròn trịa hiền hậu, đôi mắt sẫm màu đầy lo lắng và vui mừng, hoàn toàn không che giấu được cảm xúc.

Giọng nói quen thuộc, gương mặt trẻ trung, hơi thở dịu dàng ấy chưa từng thay đổi. Trong ký ức nàng, bao chuyện cũ như thủy triều dâng lên, hư hư thực thực như trong mộng.

An Nương... thật sự là An Nương sao?

“Bà... Bà vυ"?” Nam Cung Nguyệt dè dặt gọi khẽ. Giọng nàng run rẩy đến mức chính nàng cũng không nhận ra. Nàng sợ nói to quá giấc mộng này sẽ tan biến, mọi thứ sẽ biến mất để lại nỗi đau còn lớn hơn.

“Tam cô nương, có chỗ nào không dễ chịu sao? Đừng sợ, có bà vυ" ở đây.” An Nương dịu dàng đỡ nàng, lo lắng nhìn ngắm một lượt rồi đưa tay áp lên trán nàng.

Lòng bàn tay An Nương ấm áp như ngày nào. Dù vì làm việc mà có lớp chai mỏng nhưng hơi ấm ấy lại chân thật đến vậy, quen thuộc đến vậy, sưởi ấm thẳng vào tận đáy lòng nàng.