“Ngươi...” Nghĩ đến đứa con chưa kịp chào đời mà đã vĩnh viễn không còn duyên phận, Bạch Mộ Tiêu đau lòng đến muốn chết. Trong mắt nàng ta bùng lên ác ý dày đặc.
“Tiêu nhi.” Hàn Lăng Phú xót xa cho mỹ nhân, vội vàng ôm chặt nàng ta vào lòng, dịu dàng an ủi hồi lâu.
“Hàn Lăng Phú, ngươi không nên chọc giận ta. Dù là mười mấy năm trước hay là bây giờ...” Nhìn cảnh tượng chói mắt trước mặt, Nam Cung Nguyệt hạ mắt nhìn xuống dây đàn. Nàng thu lại tình yêu si mê năm xưa, đổi lấy kɧoáı ©ảʍ báo thù đang dâng trào. Nàng khẽ rũ mi, dung mạo tuyệt mỹ lay động lòng người. Áo trắng tóc đen, trong thanh thoát tựa như tiên.
“Hừ!” Trong mắt Hàn Lăng Phú lóe lên vẻ u ám phức tạp. Hắn nghiến răng nói: “Nam Cung gia các ngươi tự cho mình là thế gia trăm năm nhưng thực chất cổ hủ vô cùng. Hàn gia ta xuất thân hèn mọn thì đã sao? Một khi Hàn gia bước lêи đỉиɦ cao vinh quang, các ngươi đều phải phục tùng ta! Thế nhưng tổ phụ ngươi lại tự xưng thanh liêm, thà chết không chịu vào triều, coi thường hoàng tộc. Các ngươi đáng bị chém ngàn đao!”
Hắn là nam nhân kiêu ngạo. Cho dù đang ở thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, hắn vẫn cao ngạo như thế.
Giọng nói lạnh lẽo tàn nhẫn của hắn nhắc nhở nàng rằng người thân, bằng hữu và cả gia tộc. Tất cả mọi thứ của nàng đều đã bị chính người nam nhân này gán cho những tội danh không có rồi hủy diệt sạch sẽ.
Nàng là phế hậu bị giam trong lãnh cung, chỉ có thể bị ép chịu đựng sự hành hạ vô tình của hắn. Đối mặt với cảnh tộc nhân chết thảm, đối mặt với những tội danh không có kia, nàng chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn.
Thật buồn cười biết bao. Người nam nhân trước mặt này, kẻ từng thề thốt yêu nàng lại “yêu” nàng theo cái cách thấu xương đến tận cốt tủy như vậy. Nàng cả đời không thể quên.
“Vậy sao?” Nam Cung Nguyệt bình thản cong môi, ngước mắt nhìn hắn. Trong ánh mắt nàng không còn tình yêu, không còn thù hận, cũng không còn oán trách, chỉ còn sự thản nhiên nhẹ nhõm.
“Ta đã có thể nâng ngươi lên thì cũng có thể tự tay hủy hoại ngươi!” Nàng cười nhạt. Trong đôi mắt đen sâu thẳm, vẻ bình thản ấy tỏa ra sự khıêυ khí©h lạnh lùng và quyết liệt.
“Ngươi!” Đôi mắt Hàn Lăng Phú đột nhiên trừng lớn. Như có thứ gì đó từ đáy lòng trồi lên. Sắc mặt hắn trầm xuống, hơi thở tàn nhẫn lạnh băng lan ra khắp người, đúng với bản tính hung ác của hắn.
Hắn bước đến từ trên cao nhìn xuống nàng. Trong mắt là sự không dám tin xen lẫn phẫn nộ, cùng nỗi nhục nhã không cách nào trút bỏ: “Là ngươi?”
Hắn hỏi như vậy nhưng ánh mắt đã hoàn toàn khẳng định. Nếu ánh nhìn có thể gϊếŧ người, Nam Cung Nguyệt đã sớm bị chém nát trăm ngàn lần.
Nụ cười nơi khóe môi Nam Cung Nguyệt càng sâu thêm. Trong lòng nàng dâng lên đắc ý. Nàng không nói lời nào mà chỉ dùng nụ cười lặng lẽ kể lại toàn bộ sự thật.
Là nàng, người đã châm ngòi cho dã tâm của Trấn Nam Vương khiến hắn phát động binh biến*.
*Binh biến: việc dùng quân đội làm loạn, nổi dậy bằng vũ lực để cướp quyền hoặc lật đổ triều đình.
Là nàng, người đã trộm bản đồ phòng thủ toàn thành của Vương đô giao cho Trấn Nam Vương.
Cũng là nàng, người đã tự tay phá hủy giang sơn mà nàng từng giúp nam nhân này xây dựng.
Ngoài sân, tiếng kêu thảm thiết và la hét hoảng loạn ngày càng đến gần. Tiếng bước chân hỗn loạn ập tới. Tiếng binh lính hô to, tiếng đao kiếm va chạm vang lên mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Mùi máu tanh dường như càng thêm nồng đậm.
“Khụ...” Nam Cung Nguyệt phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Trên làn da trắng như tuyết, vết máu ấy trông vô cùng ghê người. Nhưng nàng chẳng hề để tâm. Nàng biết mình đã sớm dầu hết đèn tắt*, chỉ vì chờ đến ngày hôm nay mới cố gắng chống đỡ.
*Dầu hết đèn tắt: chỉ người đã kiệt sức, sinh lực cạn kiệt, cái chết cận kề.
Nàng ngã xuống cây đàn. Đôi mắt dần dần khép lại, vô lực.
Từng cảnh suốt mười mấy năm qua nhanh chóng hiện lên trước mắt. Ân oán tình thù, nước mắt và hận ý, đến giây phút này tất cả đều hóa thành kɧoáı ©ảʍ báo thù.
Cả đời này nàng quá nhu nhược. Nàng tận mắt nhìn người thân, tộc nhân lần lượt chết đi. Nàng chỉ hận bản thân khi xưa mù quáng, bất chấp tất cả mà yêu Hàn Lăng Phú. Một kẻ tàn nhẫn độc ác để rồi tạo nên cục diện* ngày hôm nay.
*Cục diện: tình thế, hoàn cảnh chung đang diễn ra, thế cục hiện tại.
Nàng chấp nhận. Nàng ghi nhớ. Nàng cũng đã báo thù. Không còn gì hối tiếc.
Nàng gắng gượng nở một nụ cười. Trong tầm mắt mờ dần, nàng thấy vô số binh lính mặc giáp đen tràn vào, bao vây chặt lấy Hàn Lăng Phú cùng đám người kia. Binh khí chĩa vào nhau.
Hắn không còn đường trốn!
Giờ đây, nàng rốt cuộc có thể mỉm cười rời khỏi thế gian này. Phụ thân, mẫu thân, ngoại tổ phụ, ca ca, còn có... Nguyệt nhi cuối cùng cũng đã thay Nam Cung gia và Lâm gia báo thù rửa hận!
Nghĩ đến đó, Nam Cung Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại.
Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ trở thành kẻ tàn nhẫn vô tình!
...
Đại Dụ hoàng triều sử ký ghi chép:
Năm Húc Hòa thứ mười, Trấn Nam Vương Tiêu Dịch lấy danh nghĩa “phò vua diệt gian” mà đánh thẳng vào Vương đô. Vua Húc Hòa bị giam trong cung cấm. Trấn Nam Vương lập con cháu dòng bên của hoàng thất lên ngôi, còn bản thân nắm giữ quyền nhϊếp chính*, thao túng triều đình, quyền thế che trời.
*Nhϊếp chính: thay mặt vua nắm giữ việc triều chính, trực tiếp điều hành quốc gia khi vua còn nhỏ hoặc không thể cai trị.