Chương 2: Kiếp trước

Hàn Lăng Phú men theo tiếng đàn đi tới. Khi nhìn thấy bóng dáng tuyệt mỹ kia vẫn thản nhiên bình tĩnh như vậy, đáy mắt lạnh lẽo của hắn lập tức tràn đầy tàn bạo cùng phẫn nộ, xen lẫn khát máu và ý muốn hủy diệt. Thanh trường kiếm trong tay hắn vẫn còn nhỏ máu, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, đỏ tươi đến chói mắt.

Nam Cung Nguyệt mở mắt ra, ánh nhìn lướt qua đám người đang đứng trước mặt. Khóe môi nàng cong lên rõ ràng hơn. Giữa lúc nước mất nhà tan thế này, so với bọn họ nàng lại bình tĩnh đến lạ.

“Mười năm đăng cơ, ngươi có thật sự hưởng thụ đủ cảm giác tôn quý của quân vương thiên hạ hay chưa?” Môi mỏng màu hồng nhạt của nàng khẽ nhếch lên, nàng buông một câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy châm chọc. Lời nói ấy hòa vào tiếng đàn, lan đi càng lúc càng xa, càng thêm lạnh lẽo.

Gương mặt tuấn tú của Hàn Lăng Phú trầm xuống. Trong mắt hắn dâng lên cơn giông tố sắp bùng nổ, u ám nặng nề.

“Vương đô bị phá, có phải đúng như ý ngươi rồi không?” Hắn cười lạnh trầm thấp, ánh mắt sắc bén như băng giá ngàn năm.

Tiếng đàn khựng lại trong chốc lát rồi nhanh chóng trở về như cũ. Giai điệu trở nên dồn dập dữ dội hơn, lộ rõ sát ý khiến người ta phải run sợ.

“Ngôi vị này vốn là do ta đã dốc sức giúp ngươi giành lấy. Giờ đây, ngươi còn luyến tiếc làm gì nữa?” Nam Cung Nguyệt nói khẽ như đang tự nói với chính mình. Theo từng tiếng đàn vang lên, nàng nhìn gương mặt nam nhân trước mắt đã trở nên xa lạ. Tất cả những chuyện đã xảy ra trong hơn mười năm qua chậm rãi hiện lại trong đầu nàng.

Bàn tay buông thõng bên người của Hàn Lăng Phú lập tức siết chặt, gân xanh nổi rõ. Hắn trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng ra lệnh: “Hôm nay dù ta có không thoát được kiếp nạn này, ngươi cũng đừng mong sống yên ổn!”

“Ha ha! Ha ha!” Nam Cung Nguyệt bỗng cười lớn như vừa nghe thấy chuyện cười lớn nhất đời mình. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cười lạnh nói: “Sống yên ổn sao? Những năm qua ta đã sống không bằng chết! Bây giờ có ngươi chôn cùng, ta chẳng còn gì phải tiếc nuối!”

Hàn Lăng Phú nghiến răng trừng mắt nhìn nàng. Nữ nhân tuyệt sắc đang đứng bên cạnh hắn tiến lên một bước. Dù tóc mai hơi rối, trán lấm tấm mồ hôi nhưng lưng nàng ta vẫn thẳng tắp.

“Nguyệt biểu tỷ, Hoàng thượng đã tha cho tỷ một mạng và đối với tỷ cũng coi như đã hết tình hết nghĩa. Không ngờ bao năm trôi qua, tỷ vẫn chưa nghĩ thông suốt. Tỷ thật sự đã lún sâu vào tà niệm* rồi.” Đến tận lúc này, ánh mắt Bạch Mộ Tiêu nhìn Nam Cung Nguyệt vẫn mang vẻ cao cao tại thượng**, không rõ là thương hại hay khinh thường.

*Tà niệm: ý nghĩ lệch lạc, lòng dạ xấu xa, suy nghĩ bị thù hận che mờ, không còn sáng suốt.

** Cao cao tại thượng: thái độ đứng ở vị trí cao để nhìn người khác, tỏ ra hơn người, khinh thường kẻ dưới.

“Tà niệm?” Nam Cung Nguyệt khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên đầy châm chọc: “Cho dù ta có sa vào tà niệm thì cũng còn tốt hơn thứ lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa như ngươi!”

“Xoẹt!”

Dây đàn phát ra âm thanh chói tai rồi đột ngột đứt dưới đầu ngón tay nàng. Nó cắt rách ngón tay mảnh khảnh khiến máu tươi chảy thành một vệt đỏ. Tiếng đàn lập tức dừng hẳn. Nam Cung Nguyệt dường như không hề hay biết, chỉ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bạch Mộ Tiêu, trong mắt nàng tràn đầy phẫn nộ.

“Bạch Mộ Tiêu, ngươi đúng là thứ súc sinh không có lương tâm*!” Giọng nàng vang lên lạnh lẽo, đầy giận dữ. Một luồng uy nghiêm tỏa ra từ người nàn, nó tự nhiên mà có, đó chính là khí thế của người đứng trên cao thực sự: “Từ nhỏ ngươi theo Đại cô mẫu** vào Nam Cung gia. Nam Cung gia có chỗ nào bạc đãi ngươi? Thứ tỷ muội chúng ta có chưa từng thiếu phần của ngươi! Vậy mà ngươi nuôi lòng dạ hiểm độc, lấy oán trả ơn cấu kết với Hàn Lăng Phú, còn ra tay hủy diệt cả Nam Cung gia!”

*Lương tâm: phần thiện trong lòng con người, biết phân biệt đúng sai và còn cảm giác hổ thẹn khi làm điều xấu.

**Đại cô mẫu: Dì ruột, thường là chị hoặc em gái của mẹ, ở đây chỉ mẹ của Bạch Mộ Tiêu

Bạch Mộ Tiêu càng nghe sắc mặt càng khó coi. Trong đôi mắt xinh đẹp mờ mịt của nàng ta hiện ra oán hận cùng tàn nhẫn, hoàn toàn không hợp với dung mạo nhu mì kia, trông vừa dữ tợn vừa xấu xí: “Hừ! Nam Cung gia các ngươi chỉ là giả nhân giả nghĩa* mà thôi. Người ngoài chỉ thấy mẹ con ta sống trong nhung lụa nhưng ai biết chúng ta chịu bao uất ức, sống nhờ nhà người khác, để cho kẻ khác giẫm đạp!” Nàng ta nghiến răng nói tiếp: “Còn ngươi, biểu tỷ tốt của ta. Chính ngươi khiến cả đời ta không thể sinh con, vậy mà còn dám lên giọng dạy đời ta?”

*Giả nhân giả nghĩa: bề ngoài tỏ ra tốt đẹp, đạo đức nhưng bên trong thì ích kỷ, toan tính, không thật lòng.

“Vậy sao?” Nam Cung Nguyệt bật cười. Nàng chỉ thấy bản thân mình thật ngu ngốc khi từng tranh cãi với kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi như vậy. Nàng chợt bình tĩnh lại, nụ cười mềm mại mà lạnh lẽo: “Vậy thì xuống hoàng tuyền* mà sinh lại nghiệt chủng* của ngươi đi!”

*Hoàng tuyền: cõi âm, thế giới của người chết

**Nghiệt chủng: đứa con sinh ra do tội lỗi hoặc oán nghiệp.