Năm Húc Hòa thứ mười, vừa đúng vào đầu thu. Mưa dầm dề kéo dài suốt mấy ngày liền khiến bầu trời vốn đã u ám lại càng thêm nặng nề, mang theo cảm giác áp bức tựa như sắp có mưa gió lớn đổ xuống.
Gió lạnh buốt thấu xương từng đợt thổi qua hòa lẫn với tiếng gào thét tuyệt vọng, tiếng đao kiếm va chạm nghe chát chúa cùng với tiếng lưỡi đao sắc bén đâm xuyên vào da thịt. Mùi máu tươi tang nồng lan tràn khắp không gian, bao trùm cả hoàng cung rộng lớn.
Vương đô giờ đã chẳng còn dáng vẻ phồn hoa ngày nào. Hoàng cung cũng không còn rực rỡ huy hoàng như xưa nữa. Trước và sau cổng cung rộng lớn, thi thể người ngã la liệt, chất đống trên mặt đất.
Tiếng kèn báo hiệu chiến thắng thê lương vọng đi rất xa. Từng tốp binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh xông thẳng vào hoàng cung. Trường kiếm nhuốm máu đã không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu. Tiếng hô trong trận chém gϊếŧ vang lên không dứt, từng bước chân ép sâu vào nội cung. Bất kể là kẻ còn sống sót hay người chết chưa kịp nhắm mắt, tất cả đều hiểu rõ: vó ngựa của Trấn Nam Vương đã san phẳng kinh đô, thẳng tiến đến Kim Loan Điện.
Trời đất sắp thay đổi rồi!
Cung nữ, thái giám, phi tần đều rối loạn như đàn ong vỡ tổ. Ai nấy cũng vội vã thu dọn hành lý để chạy trốn khỏi nơi này. Đồ đạc khắp nơi ngã nghiêng, quần áo vương vãi. Tiếng la hét kinh hoàng cứ vang lên không ngừng bên tai.
Thi thể nằm rải rác khắp nơi. Máu tươi chảy róc rách thấm ướt mặt đất, đỏ rực như đoá hoa bỉ ngạn nở rộ, vừa yêu mị lại vừa tượng trưng cho cái chết.
Giữa cảnh chém gϊếŧ kinh hoàng và những tiếng thét thảm thiết ấy, từ một góc Tây Bắc của hoàng cung lại vọng lên một khúc đàn du dương trầm bổng. Tiếng đàn như dòng nước chảy trên núi cao, trong trẻo thanh nhã, làn điệu lạnh lẽo mà bình thản. Giữa thời khắc nguy cơ tứ phía và máu tanh tàn khốc này, khúc nhạc ấy vang lên hoàn toàn lạc lõng.
Đó là một góc đã bị người đời quên lãng trong hoàng cung. Đã rất lâu rồi không còn mấy ai nhớ đến việc tám năm trước vị hoàng hậu đầu tiên của hoàng đế, đích nữ danh giá của Nam Cung gia là Nam Cung Nguyệt đã bị giam cầm ở nơi lãnh cung này suốt tám năm ròng rã.
Bên trong lãnh cung trông hoang tàn đổ nát. Tường viện phai màu nứt vỡ, cỏ khô lá rụng phủ đầy mặt đất. Phòng ốc giăng kín mạng nhện, cửa sổ rách nát không có lấy một chỗ nào lành lặn.
Không biết từ lúc nào, mưa phùn đã ngừng rơi. Mây đen dần dần tan đi, để lộ một vầng trăng tròn treo cao giữa bầu trời đêm, ánh trăng bạc dịu dàng rải xuống khắp nơi.
Trên bậc đá lạnh lẽo, một bóng người áo trắng mảnh khảnh ngồi xếp bằng. Nàng tựa lưng vào một gốc cây khô héo sắp chết. Trước mặt đặt một cây đàn cổ được chạm khắc tinh xảo. Mười ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt trên dây đàn và khúc nhạc du dương kia chính là phát ra từ nơi này.
Nam Cung Nguyệt ngồi thẳng lưng, thong dong gảy đàn dưới ánh trăng. Nàng trông gầy yếu đến mức dường như chỉ là một tờ giấy mỏng, tựa như gió thổi qua cũng có thể ngã xuống. Thế nhưng nàng lại cứng cỏi đến lạ thường. Đôi mắt đen sâu thẳm như biển cả không đáy. Giữa hoàn cảnh nhơ nhuốc hỗn loạn này nàng vẫn giữ được vẻ trong sạch không vướng bụi trần với khí chất cao quý như sinh ra đã có.
Nàng khẽ nhắm mắt. Tiếng bước chân hốt hoảng của cung nhân chạy loạn, tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau truyền vào tai. Khóe môi nàng chậm rãi cong lên một nụ cười tuyệt mỹ. Đột nhiên ngón tay tăng tốc độ, cả khúc nhạc trong chớp mắt thay đổi. Tựa như từ cơn mưa phùn dịu nhẹ bỗng hóa thành cơn mưa rào cuồn cuộn.
Tiếng đàn trào dâng lúc này chính là tâm trạng của nàng. Mùi máu tươi nồng đậm trong không khí càng khiến nàng thêm hưng phấn. Nợ máu phải trả bằng máu! Trong khoảnh khắc mơ hồ, nàng dường như lại ngửi thấy mùi máu của tộc nhân* năm xưa. Sự tuyệt vọng, khắc sâu đến mức cả đời nàng không thể nào quên.
*Tộc nhân: người cùng một dòng họ, cùng huyết thống trong gia tộc.
Mười ngón tay thon dài trắng mịn lướt nhanh trên dây đàn như muôn ngựa phi nước đại*. Tiếng đàn truyền đi càng lúc càng xa mà trên gương mặt nàng vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt.
*Ngựa phi nước đại: Ngựa chạy rất nhanh, lao đi dữ dội thường dùng để ví âm thanh hoặc khí thế mạnh mẽ, dồn dập.
Tiếng đao kiếm dần dần lắng xuống. Ngàn quân vạn mã đã chém gϊếŧ xong xuôi. Bất kể là binh lính hay cung nhân, hễ nhìn thấy ai đều gϊếŧ không tha. Hoàng cung giờ đây trống rỗng, lạnh lẽo. Kẻ có thể trốn đã sớm chạy sạch. Hơn nửa hoàng cung trong khoảnh khắc đã thất thủ*. Giờ phút này cuối cùng cũng đã đến.
*Thất thủ: Không giữ được nữa, bị kẻ khác chiếm mất.
“Rầm!”
Cánh cổng viện vốn đã lung lay sắp đổ bị người ta thô bạo đá văng, hoàn toàn sụp xuống. Từng tiếng bước chân hỗn loạn ập vào lãnh cung. Dẫn đầu là một nam nhân khoác long bào* màu vàng sáng. Trong lòng hắn ôm một nữ tử yếu đuối xinh đẹp. Phía sau còn có một hàng hộ vệ cầm kiếm theo sát.
*Long bào: Áo bào thêu rồng của hoàng đế