Thành Vương đại hôn, ngoài các đại thần trong triều và người của tam đại gia tộc phái tới, Thái tử cũng đích thân đến phủ Thành Vương. Tiêu Ngự ra tiền viện tiếp đãi khách khứa, uống nhiều thêm vài chén, lúc quay về, khóe mắt hắn đã nhuốm vài phần men say. Tô Uyển Nguyệt thấy vậy bèn đứng dậy: "Điện hạ."
"Công chúa từ xa tới đây, vất vả rồi."
Sau đó là tắm gội thay y phục, động phòng hoa chúc.
Có lẽ vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên Tô Uyển Nguyệt tỏ ra vô cùng hoàn hảo, không để lộ chút sơ hở nào. Mãi cho đến bước cuối cùng, nàng mới đau đến nhíu mày, bất giác cắn chặt môi.
Ánh mắt Tiêu Ngự chợt lóe lên một tia không vui, hắn vươn ngón tay lướt qua đôi môi đỏ mọng của nàng, không cho phép nàng tự làm đau mình.
Trong trướng phù dung, ý xuân dạt dào, triền miên say đắm khiến người ta quên cả thời gian. Tiêu Ngự là người biết kiềm chế, nên sau hai lần, hắn đã cho gọi nước vào.
Tắm gội xong lần nữa, đôi tân nhân nằm nghiêng nghỉ ngơi. Khi cúi mắt xuống, người đàn ông nhìn thấy vết bớt hình con bướm màu hồng trên vai nàng.
Nến long phụng cháy đến hửng đông, Tô Uyển Nguyệt tỉnh dậy trong mơ màng, đầu đau như búa bổ. Sắc đỏ mừng vui đập vào mắt khiến Tô Uyển Nguyệt nhớ ra nàng đã thành thân. Toàn thân nàng đau nhức, vịn tay Cầm Nhi ngồi dậy, chăn gấm tơ vàng trượt xuống ngang hông. Cầm Nhi thấy khắp người nàng đầy dấu vết, thầm nghĩ Thành Vương Điện hạ cũng quá không biết thương hoa tiếc ngọc rồi: "Điện hạ đã ra ngoài từ giờ Mão rồi ạ."
Tô Uyển Nguyệt cũng không muốn gặp hắn lắm, nghe vậy bèn gật đầu. Nàng đứng dậy chưa được bao lâu thì quản gia đã mang sổ sách trong phủ tới. Lúc lật xem sổ sách, Tô Uyển Nguyệt hỏi trong phủ ngoài nàng và Vương gia ra còn có người nào khác không. Quản gia là người cũ trong phủ Thành Vương, trả lời không chê vào đâu được: "Bẩm Vương phi, chủ tử trong phủ chỉ có Điện hạ và Vương phi thôi ạ. Nhưng trước đây Thất Công chúa và biểu cô nương thỉnh thoảng cũng sẽ ghé qua."
Lúc nhắc tới biểu cô nương, giọng điệu của quản gia rõ ràng có mấy phần ngập ngừng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Uyển Nguyệt.
Tô Uyển Nguyệt là một cô nương cực kỳ thông minh, thái độ và giọng điệu của quản gia đủ để nàng đoán ra vài chuyện: "Vị biểu cô nương này có phải là thanh mai trúc mã với Điện hạ không?"
Quản gia thấy Vương phi nương nương hỏi kỹ như vậy, tưởng rằng nàng đang ghen, đành căng da đầu đáp: "Tần cô nương là tôn nữ của Quý phi nương nương, đích tiểu thư của phủ Nghị Dũng Hầu."
Tô Uyển Nguyệt khẽ ừm một tiếng, không nói gì thêm.
Nàng vào phủ Thành Vương là để thay cho biểu tỷ, vốn không phải là Thành Vương phi thật sự, cho nên sau này Thành Vương muốn đối tốt với nữ tử nào, muốn chọn ai vào phủ, nàng cũng chẳng có ý kiến gì.
Tô Uyển Nguyệt không hỏi thêm nữa, quản gia bèn thở phào nhẹ nhõm. Dù sao trước đây Quý phi nương nương vẫn luôn một lòng muốn biểu cô nương trở thành chính phi của Điện hạ, thế nên biểu cô nương mới hay vâng lệnh Quý phi nương nương tới Vương phủ tặng đồ, chắc sau này nàng ta sẽ không còn như vậy nữa.
Vương phi vừa mới gả tới, quản gia cũng không muốn nàng vì chuyện này mà hiểu lầm Điện hạ, dù sao thân phận của Vương phi cũng rất cao quý.
Trong hậu viện của phủ Thành Vương, Tiêu Ngự mặc một bộ cẩm bào màu đen thêu chỉ vàng, vai rộng eo thon, thân hình cao lớn tuấn tú. Thị vệ đứng bên cạnh đưa cung tên cho hắn, hắn bắn liền mười phát, mũi tên nào cũng găm thẳng vào hồng tâm.
Thị vệ vỗ tay tán thưởng: "Tiễn pháp của Điện hạ thật chuẩn xác, tại hạ vô cùng khâm phục."
"Hôm nay nàng làm gì?"
Điện hạ đang hỏi về Vương phi nương nương.
Thị vệ bèn thuật lại y nguyên những lời quản gia đã nói cho Tiêu Ngự nghe.
Khóe môi Tiêu Ngự khẽ nhếch lên, nhưng gương mặt như ngọc lại chẳng có biểu cảm gì. Ngay lúc thị vệ còn đang đoán xem ý của Điện hạ là gì thì hắn đã cất lời, bảo tới điện Tử Hà.