"Các ngươi lui ra đi." Tương Vương ra hiệu bằng mắt cho bốn ám vệ đang ngầm canh giữ, cánh cửa phòng nhanh chóng được khép lại.
Tương Vương điềm tĩnh nhìn Tô Uyển Nguyệt, nói: "Ta biết trong lòng muội vẫn còn bất mãn, nhưng nếu xét về tài năng, mưu lược, tướng mạo hay học vấn, Thành Vương Điện hạ chẳng kém Lục nhị chút nào. Ba ngày nữa là đại hôn của muội và Thành Vương Điện hạ rồi, chuyện đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích."
Tiểu biểu muội này của hắn trước nay vốn thông minh nhất, nếu không thì phụ hoàng và mẫu hậu đã chẳng chọn nàng, bởi ngoài nàng ra, trong tông thất vẫn còn những quận chúa khác.
Tô Uyển Nguyệt mím môi cười, nhưng nụ cười ấy có phần gượng gạo. Nàng nói nàng sẽ làm tốt vai trò Thành Vương phi, cũng mong Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương có thể giữ lời hứa, sớm ngày tìm được biểu tỷ và đối xử tốt với gia đình của nàng.
Tương Vương trấn an nàng: "Đó là điều tất nhiên. Chỉ cần muội muội yên tâm gả vào phủ Thành Vương, phụ hoàng và mẫu hậu chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức cho Hoàng thúc, để hoàng thúc được an hưởng tuổi già."
Nam Vương là thân đệ đệ của Hoàng đế Nam Quỳnh, nên dù có chuyện của Tô Uyển Nguyệt hay không, Hoàng đế Nam Quỳnh cũng sẽ không động đến ông.
"À phải rồi, muội muội có muốn ta nhắn gì lại với hắn không?"
Hắn này là ai, cả Tô Uyển Nguyệt và Tương Vương đều hiểu rõ trong lòng.
Vẻ mặt Tô Uyển Nguyệt trầm tĩnh, mười ngón tay siết chặt. Nàng khẽ lắc đầu, Tương Vương thấy vậy bèn không nói gì thêm, chỉ dặn nàng đừng suy nghĩ nhiều.
Ngày mồng mười tháng ba năm Định Nguyên thứ tứ, Thành Vương Điện hạ cưới Vị Ương Công chúa làm chính phi, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, có thể gọi là mười dặm hồng trang.
Trăng sáng vằng vặc, trong điện Tử Hà của phủ Thành Vương đang thắp nến long phụng. Trên bàn gỗ tử đàn bày táo đỏ, long nhãn, hạt sen, lạc, trên song cửa treo chữ "Hỷ" màu đỏ thẫm, bình phong gấm vóc lộng lẫy.
Hỉ nương là người do Quý phi nương nương trong cung phái tới, bà ta mỉm cười đưa cân hỉ cho Tiêu Ngự: "Mời Điện hạ cầm cân hỉ, vén khăn voan, từ nay viên viên mãn mãn."
Sắc mặt Tiêu Ngự bình thản, hắn dùng ngón tay thon dài nhận lấy cân hỉ rồi tùy ý vén lên, để lộ gương mặt trái xoan xinh đẹp của Tô Uyển Nguyệt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nam tử khoác một bộ hỉ phục màu đỏ thẫm, thân hình cao ráo, gương mặt như ngọc, một đôi mắt phượng sâu thẳm có đuôi mắt hơi xếch lên, hàng mi cong vυ"t như lông quạ, mày tựa tranh vẽ. Hắn sở hữu tướng mạo vô cùng xuất chúng, tựa như người bước ra từ trong tranh.
Tô Uyển Nguyệt không khỏi nghĩ đến một người. Lục Khanh Trần nổi tiếng ở Nam Quỳnh là người ôn nhuận như ngọc, tính tình cực tốt, còn Thành Vương trước mắt lại toát ra vẻ lạnh lùng, bảy phần kiêu ngạo từ trong cốt tủy và ba phần cao ngạo của dòng dõi hoàng gia, nhìn là biết không phải người dễ gần.
Hắn và Lục Khanh Trần là hai người hoàn toàn khác biệt.
Trong lúc Tô Uyển Nguyệt đánh giá Tiêu Ngự thì hắn cũng đang quan sát vị tiểu Công chúa từ Nam Quỳnh xa xôi tới này. Dung mạo của nàng không cần phải bàn, làn da như ngọc đông, lông mày cong cong, lúc nhìn người khác, đôi mắt hạnh như chứa cả một làn nước xuân, dịu dàng e ấp.
Nhưng Tiêu Ngự là ai chứ, chỉ một ánh mắt đã có thể nhìn thấu tâm tư của nàng. Trong ánh mắt nàng nhìn hắn có tò mò, có đánh giá, chỉ riêng không có một chút yêu thích nào.
Tiêu Ngự nhướng mày, lại cảm thấy khá thú vị, cuối cùng cũng không phải là một trong những kẻ oanh oanh yến yến hễ thấy hắn là sà vào lòng.
"Điện hạ phong thái tuấn tú, Vương phi nương nương khí chất dịu dàng, hai người thật xứng đôi vừa lứa." Hỉ nương cười không khép được miệng, cầm rượu giao bôi lên, tỳ nữ bèn chia ra đưa cho Tiêu Ngự và Tô Uyển Nguyệt: "Mời Điện hạ và Vương phi nương nương uống rượu giao bôi, từ nay xứng tâm như ý, hòa hợp mỹ mãn."