Ngay khi nàng trở mình, Tiêu Ngự bất chợt lên tiếng: "Vương phi còn chưa ngủ sao?"
Hắn cũng chưa ngủ…
Thân hình Tô Uyển Nguyệt cứng đờ trong chốc lát. Nàng đáp: "Thϊếp thân ngủ đây."
Gió đêm hiu hiu, cả ngôi chùa chìm vào yên tĩnh.
Ngày hôm sau, ánh nắng rực rỡ. Không khí trong sân trong lành, không ngửi thấy bất kỳ mùi máu tanh nào, cứ như tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Hôm nay, Tiêu Ngự mặc một bộ cẩm bào vân mây màu tím, thắt lưng ngọc bội, trông như một quý công tử ôn nhã. Tô Uyển Nguyệt là nữ tử, việc trang điểm sẽ chậm hơn một chút. Nàng nâng đôi mắt long lanh như nước, nói: "Hay là Điện hạ đến chỗ mẫu phi trước đi, thϊếp thân sẽ đến sau."
Tiêu Ngự liếc nhìn nữ tử da tuyết mặt hoa trong gương đồng, đáp: "Không sao."
Tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy, chùa Quy Mẫn đã không ai không biết. Tạ phu nhân sớm đã dẫn theo một đôi nhi nữ đến thăm Tần Quý phi, bà ấy nói: "Viện của thần phụ cách viện của Quý phi nương nương có hơi xa, tối qua ngay cả động tĩnh cũng không nghe thấy.”
“May mà tại Tử Thừa thính, đã nghe thấy động tĩnh. Quý phi nương nương được Bệ hạ mệnh lệnh đến chùa Quy Mẫn thắp hương, Kinh thành ai mà không biết chứ? Thế mà lại trùng hợp ngay ngày đầu tiên có kẻ gian hành thích, chỉ sợ là phía sau có người chỉ thị. Quý phi nương nương sau khi hồi cung, xin hãy bẩm báo chuyện này với Thánh thượng, để Thánh thượng thay nương nương làm chủ."
Nếu phía sau không có người chỉ thị, ai dám to gan như vậy, liều lĩnh mạo hiểm chứ? Trong số các Hoàng tử, Thái tử điện hạ có dã tâm lớn nhất, nhưng lại không có tâm cơ. Chuyện này sẽ không phải do Thái tử điện hạ làm chứ?
Tần Quý phi xoa xoa trán, sắc mặt hiếm thấy tiều tụy, bà nói: "Ý của Tạ phu nhân bổn cung đã hiểu. Sáng nay bổn cung sẽ hồi cung. Tạ phu nhân định ở đây thêm vài đêm hay cùng về Kinh đây?"
Tạ phu nhân vốn muốn ở lại chùa Quy Mẫn thêm vài ngày vì Quý phi nương nương ở đây. Giờ Quý phi nương nương sắp đi rồi, vậy bà ấy còn ở chùa Quy Mẫn này làm gì nữa? Hơn nữa, nhỡ đâu tối nay lại có kẻ gian xuất hiện, vậy thì thật sự sẽ dọa chết người mất. Tạ phu nhân nổi hết da gà, nói: "Thần phụ nguyện cùng Quý phi nương nương hồi Kinh."
Tô Uyển Nguyệt và Tiêu Ngự lần lượt bước vào, cười nói: "Thỉnh an mẫu phi."
"Hôm nay bổn cung sẽ hồi cung, Ngự Nhi và Vị Ương cũng theo bổn cung về đi."
Đang định phái người đến phòng Tần Tư Tư thì tiểu nha hoàn của Tần Tư Tư hoảng hốt chạy vào, nói: "Nương nương, Tần cô nương phát sốt rồi ạ!"
Sắc mắt Tần Quý phi nghiêm nghị, đứng bật dậy, nói: "Đưa Tư Tư đến kiệu của bổn cung, lập tức hồi cung!"
Quý phi nương nương hồi cung, trụ trì cùng những người khác đều đến tiễn. Kiệu của Quý phi nương nương đi trước, ngay sau đó là xe ngựa của Thành Vương và Thành Vương phi. Chiếc xe ngựa mang dấu hiệu "phủ Tạ Quốc công" thì ở cuối cùng.
Khi xe ngựa đến Nam Nhai thì chia đường. Quý phi, Tiêu Ngự và Tô Uyển Nguyệt vào cung. Mặt trời gay gắt bao phủ Hoàng cung, nóng đến mức khiến người ta khó thở.
Nội thị bên cạnh Thánh thượng đã chờ sẵn ở cung Thừa Càn. Vừa thấy Tần Quý phi, nội thị như một tên chó săn chạy lên đón, nói: "Nô tài bái kiến Quý phi nương nương. Quý phi nương nương lần này bị kinh sợ rồi. Bệ hạ nói tối sẽ đến thăm nương nương."
"Thành Vương Điện hạ, Vương phi, Bệ hạ mời hai người qua đó."
Thánh thượng triệu kiến hai người họ, điều này nằm trong dự liệu của Tần Quý phi. Mắt đào hoa của Tần Quý phi hơi cong lên, nói: "Hai con mau đi đi, đừng để Bệ hạ đợi lâu."
Thánh thượng triệu kiến Tiêu Ngự và Tô Uyển Nguyệt tại điện Dưỡng Tâm. Hôm nay không có buổi chầu sớm, Thánh thượng chỉ mặc một bộ thường phục màu vàng tươi, trên đầu đội thông thiên quan. Nửa canh giờ trước khi Tô Uyển Nguyệt và Tiêu Ngự đến, Thánh thượng đã triệu kiến Kinh Triệu Doãn và tiểu quốc cữu Dung Khích.