Chương 5

Ngày mùng hai tháng ba, chim khách đậu cành, là một ngày lành, Vị Ương Công chúa xuất giá từ Hoàng cung.

Vào lúc trời tờ mờ sáng, các thị nữ của cung Khôn Ninh hầu hạ Tô Uyển Nguyệt trang điểm. Chiếc áo choàng đỏ thẫm do mấy tú nương vội vàng thêu may suốt đêm, phượng quan bằng châu báu, cùng cây trâm cài tóc hình chim khách được chế tác từ vàng ròng, tất cả đều đang nói với Tô Uyển Nguyệt rằng nàng sắp xuất giá.

Trước khi xuất cung, nàng phải đến bái biệt Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương. Hỉ nương đội khăn đội đầu màu đỏ lên cho Tô Uyển Nguyệt, dặn nàng đừng căng thẳng, đến nghi lễ nào hỉ nương sẽ nhắc nàng.

Tô Uyển Nguyệt như một con rối, khẽ gật đầu.

Hoàng đế và Hoàng hậu Nam Quỳnh đã đợi sẵn trong cung Càn Thanh, đặc biệt là Hoàng hậu, bà ấy nụ cười hiền hòa, ôn nhu đoan trang.

Hỉ nương dìu Tô Uyển Nguyệt hành đại lễ trước mặt Hoàng đế và Hoàng hậu, nàng nói: "Vị Ương bái biệt Phụ hoàng, Mẫu hậu."

Hoàng đế Nam Quỳnh giơ tay, nói: “Bình thân.”

Rồi ông ấy đợi Hoàng hậu nói vài lời cát tường.

Tô Uyển Nguyệt cũng được Hoàng đế Nam Quỳnh nhìn từ nhỏ đến lớn, tài năng cầm kỳ thi họa của nàng không người thường nào sánh bằng, tính cách cũng tốt. So với Vị Ương Công chúa ngang bướng tùy hứng, có lẽ Tô Uyển Nguyệt mới là người thích hợp nhất để gả đến Bắc Ly.

Nam Quỳnh và Bắc Ly cách nhau vạn dặm. Chuyến đi này, chỉ cần Tô Uyển Nguyệt không tự mình để lộ thân phận, sẽ không ai phát hiện người gả đi không phải Vị Ương Công chúa thật sự.

Sau khi bái biệt Hoàng đế và Hoàng hậu, Tương Vương cùng những người khác hộ tống Vị Ương Công chúa đến cổng cung. Kiệu hoa và đoàn người đều đã đợi sẵn ở đó.

Người đưa Vị Ương Công chúa vào kiệu hoa chính là Lục Khanh Trần của phủ Tể Tướng.

Hôm nay, y mặc một bộ trường bào màu xanh, đôi mày mắt ôn nhu khẽ rũ. Thấy Vị Ương Công chúa đi tới, y chắp hai tay ngang ngực, thân thể hơi cúi, giọng nói trong trẻo vang lên, mọi người đều có thể nghe thấy: “Vi thần tiễn Vị Ương công chúa, mong công chúa chuyến này mọi sự bình an, cùng Thành vương điện hạ phu thê ân ái, bạc đầu giai lão."

Tô Uyển Nguyệt dưới khăn trùm đầu màu đỏ không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu với y.

Nhưng hỉ nương đang đỡ Tô Uyển Nguyệt rõ ràng có thể cảm nhận được cánh tay của nữ tử bên cạnh cứng đờ. Bà ấy không lộ vẻ gì, kín đáo véo chặt cánh tay Tô Uyển Nguyệt, ý muốn nhắc nhở: "Công chúa mau lên kiệu đi, đừng làm lỡ giờ lành."

Tương Vương im lặng nhìn Nhị công tử này một cái, chờ Vị Ương Công chúa lên kiệu, Tương Vương trầm giọng hạ lệnh: "Khởi kiệu!"

Đội nghi trượng đỏ rực trải rộng ra bốn phía. Ngoài tường cung, trời quang mây tạnh, mọi người quỳ xuống khấu đầu: "Chúng thần cung tiễn Vị Ương Công chúa."