"Chuyện tối nay hẳn là có kẻ cố ý gây ra. Nếu việc điều tra cần đến lão nạp, lão nạp nhất định sẽ không từ chối."
Tiêu Ngự khẽ đỡ trụ trì dậy, lạnh nhạt nói: "Bản vương đã biết tấm lòng thành của trụ trì. Chuyện đêm nay không liên quan đến chùa Quy Mẫn, trụ trì không cần tự trách."
Trụ trì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ông ấy chắp hai tay lại: "Tạ ơn Thành Vương Điện hạ."
May mắn thay, tối nay không có ai bị thương. Nếu không, chùa Quy Mẫn của họ thật sự sẽ tiêu đời, trong lòng trụ trì vừa sợ hãi lại vừa may mắn.
…
Trong sương phòng, Tô Uyển Nguyệt rót một chén trà cho Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự không lập tức nhận lấy chén trà từ tay nàng, hỏi một câu đầy ẩn ý: "Trước đây ở Nam Quỳnh, có phải Vương phi đã học qua thuật phòng thân không?"
Một nữ tử bình thường khi gặp phải tình huống vừa rồi thì không thể bình tĩnh đến vậy. Huống hồ, nàng còn là một tiểu Công chúa được ngàn cưng vạn sủng, luôn được bảo bọc trong Hoàng cung.
Từ đêm tân hôn đến nay, nữ tử trước mắt đã mang đến cho hắn không ít bất ngờ. Hơn nữa, ngoài dung mạo, rất nhiều điều ở nàng đều khác với những gì sứ thần Nam Quỳnh từng nói khi hai nước định ra hôn sự. Có điều, nàng lại không hề hay biết.
Tim Tô Uyển Nguyệt đập thình thịch, lông mi khẽ rũ xuống như cánh quạt, nàng nói: "Sức khỏe thϊếp thân không tốt, chỉ học được vài chiêu phòng thân từ hai ca ca, không đáng kể gì đâu."
Tiêu Ngự không nói gì.
"Vương phi khiêm tốn rồi, mấy hôm nữa, bản vương sẽ dạy Vương phi thêm vài chiêu phòng thân."
Ánh mắt Tô Uyển Nguyệt hàm tình, nàng dường như hơi ngượng ngùng gật đầu.
"Điện hạ nghĩ chuyện tối nay là do ai làm?"
Nói đến chuyện chính, Tô Uyển Nguyệt lập tức có hứng thú, nàng tập trung tinh thần và bắt đầu suy nghĩ về chuyện tối nay.
Tháng trước, Thánh thượng vì chuyện buôn lậu muối mà giam lỏng Bát Hoàng tử điện hạ. Hiện tại, người đối đầu với phu quân trên danh nghĩa của nàng chính là Thái tử điện hạ và Thất Hoàng tử điện hạ.
Thất Hoàng tử vẫn còn ở Phủ Châu, quyền lực của hắn ta theo lý mà nói không thể vươn xa đến thế. Vậy kẻ có khả năng ra tay ám sát nhất chính là Thái tử điện hạ.
Có điều, tối nay ở chùa Quy Mẫn không phải nàng và Tiêu Ngự, mà là nàng và Quý phi nương nương. Thái tử điện hạ có cái gan ra tay với cung phi sao? Nếu chuyện này bị Thánh thượng điều tra ra, thì ngôi vị Thái tử chắc chắn không giữ được. Y làm như vậy là vì cái gì, Tô Uyển Nguyệt không nghĩ ra.
Nhưng thật ra còn có một khả năng khác, đó là cuốn sổ tay của Đế Hậu Nam Quỳnh mà Tô Uyển Nguyệt từng đọc khi còn nhỏ. Trong đó, có một vị Hoàng hậu đã dùng mưu kế để ngồi lên ngôi vị Kế hậu. Mưu kế bà ta dùng chính là tự mình nhập cuộc, lấy thân mình mạo hiểm, để giành được chân tâm của Đế vương dành cho bà ta.
Mưu kế này được gọi là "tự biên tự diễn".
"Sao Vương phi lại nhìn bản vương như vậy?" Tiêu Ngự khẽ cười một tiếng, hờ hững nắm lấy cổ tay Tô Uyển Nguyệt, không thể hiện hỉ nộ mà vạch trần suy nghĩ của nàng: "Chẳng lẽ trong lòng Vương phi, bản vương là kẻ xấu sao?"
Tiêu Ngự mặt như quan ngọc, đường nét rõ ràng, đôi mắt phượng sâu thẳm chứa ý cười nhàn nhạt, cứ thế nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt.
Tô Uyển Nguyệt đón lấy ánh mắt sâu thẳm của hắn, khóe môi kéo ra một nụ cười nhẹ nhàng, nàng nói: "Thϊếp thân không nghĩ như vậy. Ngay cả Điện hạ còn không biết chuyện tối nay là ai làm, thϊếp thân chỉ là một nữ tử, làm sao có thể biết được chứ?"
Khóe môi Tiêu Ngự hơi thu lại ý cười. Hắn đã quen với sự táo bạo của nàng rồi. Hắn lại nhìn nàng một cái, rồi đứng dậy đi đến giường gỗ. So với hoàn cảnh vương phủ, hoàn cảnh trong chùa quả thực đơn sơ. Tô Uyển Nguyệt hít sâu một hơi, rồi theo sau lên giường.
Đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, ai cũng không ngủ được. Tô Uyển Nguyệt nhắm mắt nằm hai khắc, nhưng vẫn không chút buồn ngủ. Nàng nhẹ nhàng cắn môi, mong trời mau sáng.