"Bẩm Quý phi nương nương, thần phụ thấy Mộ tiểu tướng quân rất được, nhưng có thành đôi được hay không vẫn phải xem ý của hai đứa trẻ."
Mộ Tử Nghị từ nhỏ đã rèn luyện trong quân doanh, đúng là âm dương hòa hợp. Tạ phu nhân cho rằng với tính cách của nữ nhi nhà bà ấy thì phải gả cho một võ tướng mới hợp.
Tần Quý phi hiển nhiên cũng biết Mộ Tử Nghị, bèn cười nói nếu hai nhà đã có ý này, bà sẽ nhờ Thánh thượng ban hôn cho hai đứa trẻ.
Quý phi nương nương hiện đang được sủng ái nhất hậu cung, lời bà nói ra chắc chắn không phải giả, Tạ phu nhân mừng rỡ vô cùng, vội vàng cảm tạ.
Tạ phu nhân vốn định dâng hương xong sẽ rời đi, nhưng vì Quý phi nương nương ở lại chùa Quy Mẫn một đêm nên cả nhà họ cũng quyết định ở lại thêm vài ngày. Có điều, dãy phòng phía tây không còn chỗ trống nên họ đành chuyển sang ở dãy phòng phía nam.
Đêm đã khuya, Cầm Nhi giúp Tô Uyển Nguyệt tháo trâm cài và trang sức xuống rồi nói: "Vương phi mau nghỉ ngơi đi ạ, ngày mai còn phải cùng Quý phi nương nương đến điện Pháp Hoa nghe kinh nữa."
Vì ngày mai còn có việc quan trọng nên Tô Uyển Nguyệt không dám ngủ say, chỉ mặc nguyên y phục đi ngủ.
Nào ngờ nửa đêm, bên ngoài gian phòng bỗng vang lên tiếng đánh nhau, nghe rợn cả người giữa đêm khuya tĩnh mịch.
"Thích khách!"
"Người đâu! Có thích khách!"
Tô Uyển Nguyệt giật mình tỉnh giấc: "Cầm Nhi!"
Cầm Nhi đang ở gian ngoài, nghe tiếng thì vội vàng bước vào, nhanh chóng sửa sang lại y phục cho Tô Uyển Nguyệt rồi nói: "Vương phi, bên ngoài hình như có thích khách, người đừng ra ngoài vội."
Chùa chiền là chốn thanh tịnh, sao nửa đêm lại có thích khách được chứ? Lẽ nào đám người này không biết Quý phi nương nương đang ở đây, hay chúng đến chính là để nhắm vào Quý phi?
Bọn chúng không sợ bị Thánh thượng tru di cửu tộc sao? Nghĩ đến đây, Cầm Nhi toát cả mồ hôi lạnh sau lưng.
Trong khi đó, Tô Uyển Nguyệt lại nghĩ đến một vấn đề khác. Họ không ra ngoài, nhưng lỡ lát nữa thích khách phá cửa sổ xông vào thì sao? Chẳng lẽ cứ ngồi đây chờ chết ư? Còn bên phía Quý phi nương nương, không biết tình hình thế nào rồi.
Đầu óc Tô Uyển Nguyệt xoay chuyển cực nhanh. Nàng vừa lo lắng cho tình hình bên ngoài, vừa suy tính cách phá giải thế cục. Nếu thật sự bị dồn vào đường cùng, chỉ còn cách ra tay một đòn kết liễu. Ánh mắt nàng lóe lên một tia kiên quyết rồi nhanh chóng bước xuống giường.
Bên ngoài, tiếng đao kiếm va chạm loảng xoảng vô cùng chói tai, xen lẫn trong đó là tiếng hét thất thanh vì sợ hãi của Tần Tư Tư. Tô Uyển Nguyệt chau mày, không do dự nữa mà sải bước ra ngoài.
"Vương phi!" Cầm Nhi hốt hoảng gọi rồi vội vàng đuổi theo.
"Nơi cửa Phật linh thiêng, kẻ nào dám làm càn!"
Bên ngoài sương phòng, kiếm ảnh lướt qua, ánh trăng như nước đổ xuống phản chiếu vũng máu lớn trên mặt đất. Những kẻ bịt mặt áo đen đang kịch liệt giao chiến với thị vệ trong sân, ra tay nhanh gọn, tàn độc, mỗi đao đều chí mạng. Trên mặt đất, xác chết nằm ngổn ngang.
Thân phận của đám người bịt mặt này tuyệt đối không hề đơn giản, cũng không giống những kẻ giang hồ tầm thường.
Lời nói của Tô Uyển Nguyệt chẳng hề uy hϊếp được đám người bịt mặt kia. Thấy một tên đã khống chế Tần Tư Tư, lòng nàng chợt lạnh.
Nàng quét mắt một lượt, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay tên đầu trọc bịt mặt đứng giữa. Nếu nàng không đoán sai, đây chính là thủ lĩnh của đám người áo đen này.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Tô Uyển Nguyệt, tên đầu trọc bịt mặt quay người lại. Gã ta dường như đoán được thân phận Thành Vương phi của nàng, ánh mắt từ hung ác nhanh chóng chuyển thành đắc ý, lóe lên vẻ hưng phấn, vỏ kiếm xoay một cái, thẳng tắp đâm về phía Tô Uyển Nguyệt.
Tô Uyển Nguyệt nghiêng người né tránh, vỏ kiếm sượt qua má nàng. Tên đầu trọc không ngờ nàng lại né nhanh đến vậy, gã ta lật ngược ngón tay, vỏ kiếm chực đâm xuyên cằm nàng. Tô Uyển Nguyệt xoay cổ tay, vỏ kiếm đã rơi xuống đất nhanh như gió.