Tô Uyển Nguyệt lẳng lặng giấu thẻ xăm vào trong tay áo, khóe môi nở nụ cười dịu dàng: "Có phải mẫu phi có gì căn dặn không ạ?"
"Đúng vậy ạ. Tạ phu nhân của phủ Tạ Quốc công cùng Tạ Đại công tử và Tạ Tam tiểu thư đã tới thắp hương, lúc này họ đang ở chỗ Quý phi nương nương."
Phủ Tạ Quốc công là một danh gia vọng tộc của triều đình, con cháu trong nhà đều làm quan trong triều, rất được Thánh thượng trọng dụng. Vì vậy, trong việc chọn phe phái giữa các Hoàng tử, tầm quan trọng của phủ Tạ Quốc công là không cần bàn cãi.
Tạ Quốc công là người cương trực công chính, một lòng trung thành với Thánh thượng. Tuy nhiên, Thái tử phi nương nương hiện nay lại từng là vị hôn thê được hứa hôn từ trong bụng mẹ với Đại công tử Tạ Thừa của phủ Tạ Quốc công.
Chính vì mối quan hệ phức tạp này mà sau khi vào triều làm quan, Tạ Thừa lại rất thân thiết với Tiêu Ngự, do đó bị Thái tử và Bát Hoàng tử xem như là phe cánh của Thành Vương.
Tô Uyển Nguyệt không dám chậm trễ, lập tức đi theo Trương ma ma đến tây sương phòng của Tần Quý phi. Còn chưa tới cửa, nàng đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vọng ra từ bên trong. Trương ma ma mỉm cười lùi sang một bên: "Vương phi, mời người vào trong."
Tô Uyển Nguyệt yêu kiều, thướt tha bước vào, cất giọng thân mật gọi một tiếng "Mẫu phi".
Tần Quý phi mỉm cười vẫy nàng lại gần rồi giới thiệu: "Vị Ương, đây là Tạ phu nhân của phủ Tạ Quốc công."
Tạ phu nhân năm nay đã na mươi lăm tuổi nhưng trông vẫn trẻ trung như thiếu nữ, khí chất đoan trang, cao quý. Bà ấy đánh giá Tô Uyển Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới rồi cười nói: "Thần phụ đã sớm nghe danh Thành Vương phi nương nương thông tuệ hơn người, hôm nay được diện kiến, quả nhiên danh bất hư truyền."
Tạ phu nhân đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng điểm thu hút bà ấy nhất ở nữ tử trước mặt chính là đôi mắt của nàng. Đôi mắt ấy trong veo, linh động như biết nói, cử chỉ lại phóng khoáng, tao nhã, quả thực khác với những gì bà ấy đã tưởng tượng.
Nụ cười trong mắt Tần Quý phi không hề che giấu. Tạ Thừa thì mắt nhìn thẳng, không liếc ngang liếc dọc, còn Tạ Mạt Nhi đang ở tuổi đậu khấu*, độ tuổi ham tìm hiểu, nên thỉnh thoảng lại lén nhìn Tô Uyển Nguyệt một cái rồi vội cúi đầu.
*Tuổi đậu khấu: cách nói Hán cổ chỉ độ tuổi mười ba đến mười lăm của nữ giới, thời kỳ dậy thì, hồn nhiên, tò mò về tình cảm và thế giới xung quanh.
"Thừa Nhi, Mạt Nhi, còn không mau tới bái kiến Thành Vương phi."
"Vi thần/Thần nữ bái kiến Thành Vương phi nương nương."
"Sao hôm nay Tạ phu nhân cũng đến chùa Quy Mẫn vậy?" Tần Quý phi hỏi.
"Còn không phải vì chuyện cưới xin của hai đứa này sao. Vừa hay gần đây Mạt nhi đang bàn chuyện cưới hỏi nên thần phụ đưa con bé đến thắp nén hương, cũng là để cầu cho lòng được yên ổn."
Nói về Tạ phu nhân, quả là một người khiến ai cũng phải ngưỡng mộ. Bà ấy là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, được Tạ Quốc công hết mực kính trọng, nhi từ sớm đã vào triều làm quan, nữ nhi lại hiếu thuận. Thế nhưng, riêng chuyện cưới xin của con cái lại khiến Tạ phu nhân phải lo nát cả lòng.
Nhất là đại nhi tử, hắn ta đã có ý định cả đời không lấy thể tử. Chẳng ai hiểu con bằng mẫu thân, bà ấy biết nhi tử vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ được chuyện cũ.
Tần Quý phi bỗng nảy ra một ý, đó là tác hợp cho Tạ Thừa và Tư Tư. Tư Tư là tiểu thư duy nhất trong thế hệ này của phủ Nghị Dũng hầu, cũng là một trong hai tuyệt sắc giai nhân của đất Thịnh Kinh.
Nếu nàng ta thật sự gả cho Tạ Thừa thì đúng là môn đăng hộ đối. Nếu không xét đến yếu tố tình cảm, tương lai hai đứa hẳn có thể sống hòa thuận, cử án tề mi. Nghĩ vậy, bà bèn để tâm đến chuyện này.
"Tạ Tam cô nương trông hoạt bát, lanh lợi, không biết Tạ phu nhân đã nhắm trúng nhà nào rồi?"