Tuy phủ Thành Vương không thiếu bạc, nhưng Tần Quý phi lo sợ rằng một khi thói hống hách như vậy đã hình thành, nhỡ đâu có ngày bị người khác nắm được nhược điểm, e rằng sẽ gây ra tai họa, không có phép tắc thì không thể thành công, điểm này khiến Tần Quý phi rất hài lòng.
Tô Uyển Nguyệt giọng nói nhỏ nhẹ đáp: "Đây đều là những việc thϊếp thân nên làm."
Đôi mắt đào hoa của Tần Quý phi tràn đầy ý cười, rõ ràng bà càng thêm yêu thích nữ tử trước mắt. Bà tháo chiếc vòng phỉ thúy từ cổ tay mình ra, đeo vào tay Tô Uyển Nguyệt, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Ngày mai bổn cung còn phải đến điện Pháp Hoa nghe tụng kinh, hai con cứ về sương phòng trước đi nhé."
Trương ma ma tiễn hai người đến tận cửa, Tần Tư Tư và Tô Uyển Nguyệt trở về sương phòng của mình.
Sương phòng trong chùa tuy đơn sơ nhưng bù lại có môi trường vô cùng tĩnh mịch.
Chùa Quy Mẫn được xây dựng trên núi cao, nên nhiệt độ còn thấp hơn Kinh thành rất nhiều. Vào mùa này, nơi đây vẫn còn lác đác vài bông hoa đào.
Cầm Nhi dọn dẹp giường chiếu, rồi lấy ấm đun một ấm nước, nàng ấy hỏi: "Vương phi có muốn nghỉ ngơi một lát không ạ?"
Theo sự hiểu biết của Cầm Nhi về Quận chúa, nàng sẽ không nghỉ ngơi đâu.
Đúng là Tô Uyển Nguyệt không muốn nghỉ ngơi. Vốn dĩ mấy ngày trước nàng đã có chút lòng bất an, nay đã đến đây rồi, nàng muốn đến đại điện thắp hương.
"Ngươi đi cùng ta đến đại điện thắp hương."
"Vâng."
Nghe Tô Uyển Nguyệt nói muốn đến đại điện, tiểu sa di vội vàng dẫn đường phía trước. Vòng qua những hành lang quanh co, cuối cùng cũng đến được đại điện: "A di đà phật, Vương phi nương nương, đây chính là đại điện ạ."
Dáng ngườiTô Uyển Nguyệt thẳng tắp quỳ trên bồ đoàn, Cầm Nhi lấy cho nàng ba nén hương. Tô Uyển Nguyệt nhắm nghiền hai mắt, thành kính vái ba lạy. Nàng không cầu gì nhiều, chỉ mong phụ vương và người kia mọi sự đều tốt đẹp, và sau này nàng còn có thể gặp lại phụ vương thêm một lần nữa.
Vì vẫn chưa rõ tình hình bên Nam Quỳnh ra sao nên trong lòng Tô Uyển Nguyệt không thể nào yên được. Thế nhưng, nàng không dám để lộ dù chỉ một chút cảm xúc, nếu không thân phận sẽ bại lộ ngay.
Tô Uyển Nguyệt khẽ rũ mi, cắm ba nén hương trong tay vào lư rồi vái thêm một lạy nữa.
Cầm Nhi thấy tâm trạng của nàng không tốt nên đề nghị đi dạo một vòng trong chùa. Đi một lúc, hai người đến một nơi xin xăm, thấy có khá nhiều người đang vây quanh, Cầm Nhi bèn dừng bước: "Vương phi, người có muốn xin một quẻ không?"
Nàng nghĩ bụng hôm nay cũng không có việc gì nên Tô Uyển Nguyệt khẽ gật đầu. Hai người bèn đi tới đó, người phụ trách giải xăm chính là một vị hòa thượng trong chùa, thấy Tô Uyển Nguyệt muốn xin xăm, tiểu hòa thượng đưa cả ống tre qua.
Cầm Nhi đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt mong chờ, hy vọng chủ tử sẽ rút được một quẻ xăm thượng hạng. Trái lại, Tô Uyển Nguyệt chẳng mấy để tâm, nàng chỉ thò tay vào, rút đại một thẻ. Cầm Nhi vội vàng ghé đầu lại xem, trên thẻ là hai câu thơ nhưng vô cùng khó hiểu, nàng ấy cũng không đoán được ý thơ là tốt hay xấu.
Hai chữ "Nhạc Trạc" trên thẻ xăm khiến mi tâm Tô Uyển Nguyệt giật nhẹ. Chùa chiền bình thường sao lại có thể cho loại thẻ xăm này vào được, hay là do nàng nghĩ nhiều rồi?
Tô Uyển Nguyệt cau mày, định lẳng lặng đặt thẻ xăm về lại chỗ cũ thì tiểu hòa thượng đã mỉm cười liếc qua thẻ xăm của nàng: "Thưa Vương phi, quẻ xăm này của người là điềm đại cát, là quẻ thượng hạng. Tương lai người ắt sẽ được phúc tinh chiếu rọi."
Cầm Nhi thở phào nhẹ nhõm, bất kể quẻ xăm này là thật hay giả, ít ra cũng cầu được sự an lòng.
Chỉ một lát trì hoãn mà trời đã không còn sớm, Cầm Nhi dìu Tô Uyển Nguyệt quay về. Còn chưa vào đến sương phòng, Trương ma ma hầu cận bên cạnh Quý phi đã tươi cười tiến tới: "Vương phi, người làm nô tỳ tìm mãi."