Sáng nay Tô Uyển Nguyệt vẫn còn mệt mỏi rã rời, toàn thân vô lực, nhưng giờ sau khi ngủ một giấc, bụng dưới đã không còn đau nữa, ngược lại cả người còn thấy sảng khoái lạ thường. Nàng mỉm cười, để lộ đôi môi đỏ và hàm răng trắng ngần: "Thần thϊếp không còn khó chịu nữa rồi."
Tiêu Ngự không tỏ ý kiến: "Nếu không khỏe thì cứ nói ra."
Lúc này đang là chạng vạng, ánh sáng ngoài trời mờ ảo khiến trong phòng cũng tối theo. Phu thê hai người hiếm khi có được khoảnh khắc tình tứ nói chuyện thế này. Tô Uyển Nguyệt ngước mắt nhìn Tiêu Ngự, thấy hắn khẽ chau mày bèn hỏi: "Điện hạ có chuyện gì phiền lòng sao?"
Tiêu Ngự liếc nàng một cái: "Chỉ là có một chuyện ta không hiểu."
Có lẽ vì không khí trong phòng đang tốt, Tô Uyển Nguyệt bèn hỏi theo lời hắn: "Chuyện gì vậy ạ?"
"Nếu ngươi bắt được một phạm nhân, kẻ đó rõ ràng hận ngươi thấu xương, nhưng lại cố gắng lấy lòng ngươi, Vương phi thấy là vì sao?"
Hắn đang phiền lòng vì chuyện trên triều đây mà.
Tô Uyển Nguyệt vô thức định trả lời “chắc chắn là phạm nhân đó muốn trục lợi”, nhưng trong một khoảnh khắc, nàng bỗng cảm thấy “phạm nhân” mà hắn nói chính là nàng.
Ý nghĩ này nảy ra thật hoang đường, thật không đúng lúc, nhưng lại khiến nàng hoảng hốt. Tô Uyển Nguyệt khẽ ho một tiếng, đáp: "Thϊếp cũng không rõ lắm, có lẽ phạm nhân đó có nỗi khổ riêng chăng."
Tiêu Ngự lẩm nhẩm mấy chữ cuối, rồi thản nhiên nhận xét một câu: "Vương phi thật lương thiện."
Vì thái độ thất thường này của hắn, Tô Uyển Nguyệt không dám đáp lời nữa, thế là không khí bỗng chốc lạnh đi. Tiêu Ngự thì vẫn giữ vẻ mặt như thường, cho người dọn bữa tối.
Hắn khoan thai, từ tốn dùng bữa, buổi trưa Tô Uyển Nguyệt không ăn gì nên bữa tối ăn rất ngon miệng, còn dùng thêm một chén yến sào nữa.
Tiêu Ngự đột nhiên lên tiếng: "Sau này cứ dùng đầu bếp này đi."
"Vâng, thưa Điện hạ." Tỳ nữ bên cạnh khẽ nhún gối, rồi giải thích cho Tô Uyển Nguyệt: "Thưa Vương phi, đầu bếp hôm nay là do phủ Chu Quốc công gửi tới, nghe nói là một đầu bếp nữ nổi tiếng ở Giang Châu."
Không ngờ còn có duyên cớ này, Tô Uyển Nguyệt khẽ gật đầu.
…
Bảy ngày sau, Tạ Thừa và những người khác đang bàn việc trong thư phòng, Tiêu Ngự lại hiếm khi lơ đãng mấy lần.
Tạ Thừa nhận ra có điều khác lạ, bèn hỏi: "Điện hạ đang nghĩ gì vậy?"
Tiêu Ngự nghịch chén trà trong tay, ra vẻ như không có gì: "Không có gì."
Tạ Thừa và những người khác rời đi vào giờ Dậu, Tiêu Ngự xử lý vài công vụ trong thư phòng rồi mới đến chính phòng.
Trăng sáng vằng vặc, sao lấp lánh.
Màn sa hồng nhạt che khuất ánh nến, nhưng lại chẳng thể che đi cảnh xuân nồng nàn. Tiêu Ngự vốn dĩ mang trong mình sự bá đạo, nhưng trên giường chiếu lại vô cùng dịu dàng. Thế nhưng không hiểu sao, đêm nay hắn lại mạnh bạo lạ thường.
Thân hình Tô Uyển Nguyệt mảnh mai như liễu, hoàn toàn bị hắn bao phủ. Hơi thở nóng bỏng của nam nhân phả vào cổ nàng, khiến vai ngọc của Tô Uyển Nguyệt ửng hồng đậm, nàng khẽ rụt lại.
Cảnh tượng này khiến yết hầu Tiêu Ngự khẽ nhúc nhích, cánh tay hắn ôm lấy nàng ẩn hiện gân xanh. Hắn dùng tay che đi đôi mắt long lanh như nước của nàng, lực đạo và động tác càng thêm mạnh bạo.
Hắn vốn không quá ham mê nữ sắc, đêm nay đúng là có chút mất chừng mực. Nhưng nàng vốn là thê tử của hắn, hắn có mất chừng mực thì đã sao chứ?
Hắn ôm Tô Uyển Nguyệt đổi một tư thế. Trán Tô Uyển Nguyệt lấm tấm mồ hôi, má nàng ửng hồng, không kìm được khẽ rên lên.
Đêm đó, điện Tử Hà gọi bốn lần nước, các tiểu nha hoàn cúi đầu, coi như không biết gì.
…
Giữa tháng sáu, Kinh thành dần trở nên nóng bức. Đặc biệt là vào buổi trưa, mặt trời gay gắt, người ta dù chỉ đứng ngoài trời một lát thôi cũng thấy mặt nóng bừng, mồ hôi đầm đìa.
Tô Uyển Nguyệt đã liên tục nửa tháng không ra ngoài, nàng chỉ ở trong phòng luyện chữ tĩnh tâm. Hôm đó, quản sự tươi cười bước vào, nói: "Vương phi nương nương, Trương ma ma bên cạnh Quý phi nương nương đến ạ."