Tô Uyển Nguyệt không thể nhớ rõ, chỉ nhớ đêm qua nàng mơ thấy nàng trở về phủ Nam Vương, gặp được phụ vương.
Nàng thay thế biểu tỷ gả đến Bắc Ly, Hoàng hậu nương nương lo lắng sinh thêm chuyện ngoài ý muốn, ngay cả phụ vương cũng không cho nàng gặp, không biết phụ vương bây giờ thế nào rồi?
"Có lẽ nô tỳ đã nghĩ nhiều rồi." Thấy sắc mặt Tô Uyển Nguyệt không tốt lắm, Cầm Nhi không dám nói nhiều, chỉ hỏi: "Vương phi có chỗ nào không thoải mái không? Có cần mời lang trung không?"
Quận chúa thể chất âm hàn, trước kia ở Vương phủ, những ngày đến quỳ thủy, Quận chúa đều đau đến không xuống giường được. Cầm Nhi lo lắng thân thể nàng có chỗ nào không khỏe.
Tô Uyển Nguyệt lắc đầu, kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Nàng nghĩ, sau này rồi sẽ có cơ hội gặp lại.
Chỉ là không biết hắn có phát giác ra điều gì không.
Buổi sáng, Thái tử phi nương nương phái người mang không ít lễ vật đến phủ Thành Vương, có Thục Cẩm danh quý, còn có không ít hương liệu quý giá, đều là những thứ nữ tử thích.
Người đến lời lẽ khẩn thiết, nói rằng hôm qua Chiêu Ninh Quận chúa nhất thời hồ đồ, không rõ thân phận của nàng ta, mới dám bất kính với Thành Vương phi, hy vọng Thành Vương phi đừng chấp nhặt với nàng ta.
Đợi thị nữ của Thái tử phi rời đi, Xuân Chi vẫn không nhịn được mà thầm phàn nàn một câu: "Thái tử phi nương nương xuất thân từ gia đình võ tướng, hành sự đâu ra đấy, vậy mà sao Chiêu Ninh Quận chúa lại chẳng học được một chút nào."
"Năm đó, phụ tử Trấn Quốc Đại tướng quân tử trận nơi sa trường, phu nhân của ông ấy cũng tự vẫn theo, cả phủ Tướng quân rộng lớn như vậy đều do một mình Thái tử phi nương nương gánh vác. Chiêu Ninh Quận chúa được Thái tử phi và Hoàng thất bảo bọc nên đương nhiên tính tình nàng ta càng kiêu căng, cũng càng coi trời bằng vung." Hạ Đường đứng bên cạnh cũng phụ họa.
Thực ra nói trắng ra, nguyên nhân sâu xa nhất vẫn là do Chiêu Ninh Quận chúa có ý với Điện hạ, nên mới không ưa Vương phi.
Tính ra thì Tô Uyển Nguyệt đã đến Bắc Ly được hơn hai tháng, xem như cũng đã nhìn thấu được tình hình và cuộc tranh giành giữa các vị Hoàng tử hiện nay. Trong số các Hoàng tử, người tranh đấu kịch liệt nhất chính là "phu quân" trên danh nghĩa của nàng và Thái tử.
Bát Hoàng tử lần trước bị khiển trách một trận nặng nề trên triều, còn Thất Hoàng tử thì từ lúc Tô Uyển Nguyệt đến đây chưa từng gặp mặt, cũng chẳng nghe ngóng được tin tức gì nhiều.
"Vương phi không biết đó thôi, mấy tháng trước Thất Hoàng tử điện hạ đã phụng mệnh Thánh thượng đến Thanh Châu để chống lại đám giặc cỏ từ phương Bắc. Tháng trước, Thất Hoàng tử điện hạ bị người ta ám toán ở Thanh Châu, thân mang trọng thương. Thánh thượng cho gọi ngài ấy hồi Kinh nhưng Thất Hoàng tử điện hạ lại dâng sớ tâu rằng giặc cỏ phương Bắc một ngày chưa diệt trừ thì bá tánh Thanh Châu một ngày chưa được yên ổn, đợi ngài ấy dẹp yên giặc cỏ ở Thanh Châu rồi sẽ hồi Kinh."
Thánh thượng xem xong tấu chương này thì long nhan đại duyệt, tuyên bố rằng đợi Thất Hoàng tử điện hạ hồi Kinh sẽ luận công ban thưởng. Vì vậy, ngày Thất Hoàng tử hồi kinh, địa vị đã không còn như xưa nữa rồi.
Tô Uyển Nguyệt nói chuyện câu được câu chăng với Xuân Chi và mọi người, nhưng vì tinh thần không tốt nên chỉ một lát sau đã thấy mệt. Cầm Nhi dìu nàng về phòng nghỉ ngơi, đến khi tỉnh lại lần nữa thì trời đã chạng vạng. Tô Uyển Nguyệt cảm thấy khô miệng khô lưỡi, bất giác liếʍ đôi môi mềm mại.
Tiêu Ngự đang đọc sách trong phòng bèn lên tiếng: "Vương phi tỉnh rồi à?"
"Sao Điện hạ lại đến đây?" Mà lại đến không một tiếng động thế này, Tô Uyển Nguyệt thầm nghĩ.
"Nghe nói Vương phi ngủ cả ngày nay nên ta qua xem sao. Nàng thấy trong người thế nào rồi?" Nam tử vứt cuốn sách sang một bên, liếc nàng một cái rồi sải bước đi về phía nàng.