Chương 39

Xe ngựa dừng trước cổng chính phủ Thành Vương, quản sự mang ghế đẩu đến, Tiêu Ngự xuống xe ngựa trước, rồi đỡ Tô Uyển Nguyệt xuống. Thân hình nam nhân tuấn tú, dáng người nữ tử thanh lệ yểu điệu, thật sự là vô cùng xứng đôi. Quản sự mỉm cười, nói rằng Chu công công bên cạnh Thánh thượng đã chờ sẵn ở chính đường rồi.

Tiêu Ngự và Tô Uyển Nguyệt vừa xuất hiện, Chu công công vài bước tiến lên đón, cười ha ha nói: "Lão nô bái kiến Thành Vương Điện hạ, Thành Vương phi nương nương. Thánh thượng nói chuyện Đông cung hôm nay, Thành Vương phi nương nương đã phải chịu ủy khuất.”

“Thánh thượng đã ra lệnh cho Thái tử điện hạ và Thái tử phi nương nương phải dạy dỗ Chiêu Ninh Quận chúa thật tốt. Những vật ban thưởng này đều là vật cống nạp, xin Vương phi nương nương hãy nhận lấy."

Vài nội thị phía sau Chu công công dâng vật ban thưởng lên, lần lượt là vài tấm Vân Lăng Cẩm quý giá, một bộ trang sức đầu bằng trân châu và một bộ chén trà sứ Thanh Hoa cùng một vài bức thư pháp quý và đồ cổ.

Tô Uyển Nguyệt: "Tạ ơn Thánh thượng ban thưởng."

Cầm Nhi lập tức tiến lên đưa tiền thưởng, nói là để các công công uống trà. Chu công công hầu hạ bên cạnh Thánh thượng, đã sớm học được cách đối phó khéo léo với mọi người, ông ấy cười tủm tỉm nhận lấy tiền thưởng, nói: "Vậy lão nô xin cáo lui hồi cung phục mệnh."

"Chu công công đi thong thả."

Vật ban thưởng trong cung không thể sơ suất được, Cầm Nhi dẫn theo bốn đại nha hoàn của chính phòng ghi chép lại rồi cất vào kho.

Khoảng giờ Tuất khắc tư, trăng sáng vằng vặc, trong phòng ánh nến lung lay. Ngoài cửa sổ, vài làn gió nhẹ thổi vào, khiến những chiếc chuông treo trên màn trướng phù dung va vào nhau, phát ra âm thanh êm tai.

Thân thể cường tráng của nam nhân phủ lên người nữ tử, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống cánh môi nàng. Ngón tay xương xẩu rõ ràng từng tấc một vuốt ve dọc theo xương quai xanh của nàng.

Nữ tử khẽ nhíu mày, không hiểu sao, tối nay bụng dưới của nàng hơi đau âm ỉ. Ban đầu nàng còn tưởng tối dùng bữa quá nhiều, cho đến khi một dòng nhiệt ấm nóng từ hạ thân tuôn ra, Tô Uyển Nguyệt lúc này mới nhận ra điều bất thường.

Sắc mặt nàng đỏ bừng, sắc hồng theo cổ lan đến gò má. Tiêu Ngự cảm nhận được sự bất thường của nàng, hắn mạnh mẽ tách lòng bàn tay đang nắm chặt thành quyền của nàng ra, hỏi: "Sao vậy?"

Tô Uyển Nguyệt nhịn đau, uyển chuyển nói: "Điện hạ, thϊếp thân có chút không khỏe."

"Không khỏe chỗ nào?" Tiêu Ngự hiếm khi ngây người một chút, nhưng thân thể hắn lại không hề nhúc nhích, thuận theo lời nàng hỏi.

Tô Uyển Nguyệt thoáng thấy bất lực, nàng chợt kéo cánh tay Tiêu Ngự, đôi môi mềm mại kề sát tai hắn, khẽ nói vài chữ. Khi nghe thấy hai chữ quỳ thủy, yết hầu Tiêu Ngự khẽ động, vành tai hắn ửng hồng lên một chút.

Hắn nhanh chóng đứng dậy, cài lại y phục nửa cởi của nàng, rồi hất rèm châu ra, hô: "Người đâu!"

Tối nay, Cầm Nhi và Đông Mai đang trực đêm. Nghe thấy tiếng chủ tử, hai nàng ấy vội vàng bước vào, kết quả thấy Vương phi đang nằm trên giường, còn Điện hạ thì ngồi trên ghế thái sư, hẳn là hai người đã cãi nhau rồi.

Ai ngờ, ngay sau đó, Tiêu Ngự ra ngoài dặn nhà bếp nấu một bát canh gừng mang tới. Cầm Nhi biết Quận chúa đã đến quỳ thủ sớm nên vội vàng hầu hạ Tô Uyển Nguyệt rửa mặt, thay y phục khô ráo. Còn Đông Mai thì thay ga trải giường và vỏ chăn trong phòng.

Sau một hồi bận rộn, đợi đến khi canh gừng nấu xong, đã là giờ Hội rồi. Cầm Nhi bưng canh gừng đến trước mặt Tô Uyển Nguyệt. Mùi vị nồng khiến Tô Uyển Nguyệt nhíu mày, Cầm Nhi lặng lẽ lấy một hộp mứt.

Tô Uyển Nguyệt nín thở, uống cạn bát canh gừng, Cầm Nhi vội vàng đút cho nàng một miếng mứt.

Sau khi xác nhận Tô Uyển Nguyệt không còn khó chịu, không cần mời lang trung, Cầm Nhi và Đông Mai mới khẽ cúi người nói: "Nô tỳ xin phép cáo lui trước."