Hơn nữa, Kinh thành đồn rằng Thành Vương cùng Thành Vương phi tình cảm hòa thuận, hôm nay, người gây tranh chấp với Chiêu Ninh Quận chúa lại là Vương phi của hắn, vậy mà Thánh thượng lại không đoán ra được hắn có ý gì.
Đông cung xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Nhược Phi đương nhiên phải vội vàng quay về. Tiêu Ngự cũng xin Thánh thượng cáo từ, rồi đi đến Đông cung.
Nội thị kéo dài giọng nói…
"Thái tử điện hạ giá lâm!"
"Thành Vương Điện hạ giá lâm!"
…
Các vị tiểu thư khuê các nào đã từng thấy cảnh tượng thế này, chỉ đành cắn răng, cúi người hành đại lễ: "Thần nữ tham kiến Thái tử điện hạ, Thành Vương Điện hạ."
Trước mặt người ngoài, Tiêu Nhược Phi luôn tỏ ra là người quang minh lỗi lạc, nho nhã lễ độ, y chỉ khẽ giơ tay lên.
Tiêu Ngự đảo mắt một vòng rồi sải bước về phía Tô Uyển Nguyệt và tỳ nữ của nàng.
Tô Uyển Nguyệt không ngờ hắn sẽ đến, đôi mắt nàng long lanh như nước, cất tiếng gọi: "Điện hạ."
"Bản vương đến đón nàng về phủ."
Dáng vẻ chàng chàng thϊếp thϊếp của hai người khiến ánh mắt Tiêu Nhược Phi lóe lên. Y day day ngón cái, tiến đến trước mặt Tô Uyển Nguyệt, giọng nói ôn hòa: "Chuyện hôm nay là do Chiêu Ninh tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Cô thay mặt nàng xin lỗi Thành Vương phi."
Tô Uyển Nguyệt mỉm cười dịu dàng, nói rằng Chiêu Ninh Quận chúa tuổi còn nhỏ, nàng sẽ không để bụng chuyện này.
Chiêu Ninh Quận chúa nghe vậy thì không vui ra mặt, gương mặt xinh xắn đỏ bừng lên như sắp khóc: "Thái tử ca ca."
Tiêu Nhược Phi trầm giọng: "Chiêu Ninh, mau xin lỗi Thành Vương phi đi."
Thấy không một ai bênh vực mình, ngay cả người trong mộng cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, Chiêu Ninh Quận chúa cảm thấy bị ghẻ lạnh, đành miễn cưỡng xin lỗi Tô Uyển Nguyệt.
Phải chịu ấm ức lớn như vậy trước mặt bao người, Chiêu Ninh Quận chúa vừa dứt lời đã khóc nức nở rồi chạy đi.
Tiêu Ngự phủi phủi vạt áo vốn chẳng có nếp nhăn nào, rồi cùng Tô Uyển Nguyệt cáo từ Thái tử. Nói là cáo từ, nhưng giọng điệu và khí thế của hắn lại chẳng khác nào đang thông báo cho Thái tử biết.
Nụ cười trên mặt Tiêu Nhược Phi cứng lại, hắn gọi: "Vệ Kỳ, ngươi tiễn Thành Vương và Thành Vương phi ra ngoài."
Đình Liên Hoa xảy ra sóng gió như vậy, tiệc thưởng hoa đương nhiên không thể tiếp tục. Vì Thái tử phi không có ở đây, Tiêu Nhược Phi đành đứng ra chủ trì, sai người hầu mang một ít đồ ban thưởng đến chia cho các tiểu thư, sau đó họ cúi người bái tạ rồi lần lượt cáo từ.
Tại chính điện Đông cung, Lâm Nhược Hàm đau đầu như búa bổ. Hai tiểu nha hoàn đứng hai bên xoa trán cho nàng ta, còn Chiêu Ninh Quận chúa thì đi đi lại lại trong điện, vẻ mặt không phục, lớn tiếng oán thán: "Trưởng tỷ, ở Kinh thành này, công tử nhà nào mà chẳng có tam thê tứ thϊếp? Thành Vương phi kia chắc chắn là thấy muội ái mộ Thành Vương Điện hạ nên mới cố tình gây sự với muội."
Nghe vậy, Lâm Nhược Hàm đập mạnh chén ngọc trong tay xuống chiếc bàn gỗ tử đàn. Nước trà văng tung tóe, vài giọt còn bắn cả lên mặt Chiêu Ninh Quận chúa. Giữa ánh mắt ngơ ngác của nàng ta, Lâm Nhược Hàm lạnh giọng ra lệnh: "Quỳ xuống cho ta!"
Chiêu Ninh Quận chúa chưa bao giờ thấy tỷ tỷ mình nổi giận lớn như vậy, đặc biệt là với mình, vành mắt nàng ta đỏ hoe, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống: "Trưởng tỷ…"
"Chiêu Ninh, muội có biết bốn chữ “quân thần hữu biệt” không? Thành Vương phi kia dù sao cũng là Công chúa dòng chính của Hoàng thất Nam Quỳnh, là chính phi của Thành Vương Điện hạ, tên đã được ghi vào ngọc điệp của Hoàng gia. Tuy muội là Quận chúa, nhưng thân phận này của muội từ đâu mà có, lẽ nào trong lòng muội không tự biết hay sao?"
Vị trí Thành Vương chính phi luôn là một miếng mồi béo bở ở Kinh thành. Năm đó, người được ủng hộ nhất chính là Tần Tư Tư, đích tiểu thư của phủ Nghị Dũng hầu.
Quý phi nương nương trong cung có ý, chỉ cần Thành Vương gật đầu thì Tần tiểu thư đã có thể trở thành Thành Vương phi. Thế nhưng vì tình hình triều chính, người cuối cùng được chọn làm Thành Vương chính phi lại là Vị Ương Công chúa của Nam Quỳnh.