Thái độ vân đạm phong khinh của hắn khiến Tiêu Nhược Phi trông thật nực cười. Tiêu Nhược Phi không tiện công khai xé rách mặt với Tiêu Ngự, đành cười cười nói: "Đâu có, là cô ngày trước đã coi thường Tam đệ rồi."
Nụ cười ấy vẫn giữ nguyên cho đến khi về Đông cung. Tiêu Nhược Phi vung tay một cái, toàn bộ tấu chương và công văn trên bàn án đều bị hất xuống đất.
Tiêu Nhược Phi tức đến mức mũi phì phì khói: "Tiêu Ngự này, suốt ngày chỉ biết tìm lỗi của cô, đối đầu với cô. Hắn không sợ nếu cô đăng cơ, người đầu tiên bị xử lý chính là hắn sao?"
Trong số các Hoàng tử, ngoài y là Thái tử, thì Tiêu Ngự cũng có phong hào và tước vị. Tiêu Nhược Phi nhìn Tiêu Ngự không thuận mắt đã lâu rồi, đặc biệt là giờ đây Tiêu Ngự lại cưới Vị Ương Công chúa của Nam Quỳnh làm chính phi, càng thêm đắc ý.
Nam Quỳnh không sớm không muộn cầu hòa thân, lại cố tình vào thời điểm mấu chốt này, mang đến cho Tiêu Ngự một trợ lực lớn đến vậy.
"Xin Điện hạ bớt giận." Quân sư bình tĩnh nhặt từng quyển tấu chương và công văn lên, thái độ của ông ta điềm tĩnh hơn Tiêu Ngự nhiều: "Sở dĩ Thành Vương dám kiêu ngạo như vậy, chẳng phải là vì mẫu phi của hắn, Quý phi nương nương, đang được sủng ái hay sao? Nếu không còn Quý phi nương nương, Thành Vương chắc chắn sẽ không thể nghênh ngang được nữa, Điện hạ cần gì phải so đo với hắn."
"Ngươi nói thì hay lắm. Tần Quý phi được Thánh thượng sủng ái nhất lục cung, sao có thể dễ dàng sụp đổ được."
Không chỉ Tần Quý phi được sủng ái, mà ngay cả phủ Nghị Dũng hầu cũng rất được phụ hoàng trọng dụng.
"Tần Quý phi có thể được sủng ái nhất lục cung, chẳng phải cũng là nhờ vào dung mạo xinh đẹp đó sao? Nhưng Thánh thượng ngày nào cũng đối diện với gương mặt ấy, e rằng cũng đã chán rồi. Nếu lúc này có một nữ tử trẻ trung, xinh đẹp hơn vào cung, chắc chắn Thánh thượng sẽ không còn sủng ái Quý phi nương nương như vậy nữa."
"Cùng lắm thì trên đời này thiếu gì những nữ tử có nét mặt hao hao giống nhau, chỉ cần dụng tâm tìm kiếm, ắt sẽ tìm được người tương tự. Hiện tại, người mà Điện hạ cần cảnh giác nhất chính là Thành Vương. Chỉ cần Thành Vương còn đó, thì ngôi vị trữ quân, thậm chí là cả đế vị của Điện hạ cũng sẽ không thể yên ổn."
Tiêu Nhược Phi chế giễu: "Tiêu Ngự tâm tư sâu xa, ngay cả quan viên địa phương cũng dám tùy tiện bắt giữ, ngươi bảo cô phải phòng bị thế nào đây?"
Thái tử là trữ quân, hành sự không được phép có bất kỳ sai sót nào, do đó mỗi khi làm việc gì, y đều phải suy tính kỹ càng, cân nhắc lợi hại rồi mới quyết.
Trong khi đó, Tiêu Ngự lại hành động không chút kiêng dè, nói bắt Thứ sử Phủ Châu là bắt ngay, sau đó còn được phụ hoàng khen thưởng, điều này bảo sao Thái tử cam lòng cho được.
Quân sư nói: "Chẳng phải Thành Vương Điện hạ vừa mới cưới Vị Ương Công Chúa của Nam Quỳnh làm chính thê sao? Người ta thường nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có lẽ Thái tử có thể ra tay từ phía Thành Vương phi."
Lúc này Tiêu Nhược Phi mới sực hiểu: "Ý ngươi là?"
…
Ngày mồng hai tháng năm, Thái tử phi ở Đông cung gửi thiệp mời các vị quý nữ khắp kinh thành đến Đông cung thưởng hoa. Ngoài ra, phủ Thành Vương, phủ Trưởng Công chúa và phủ Tạ Quốc công cũng đồng thời nhận được thiệp mời của Đông cung.
Vì Thái tử phi nương nương mở tiệc, những người nhận được thiệp mời trong Kinh thành đều nô nức đến dự, từng cỗ xe ngựa quý giá chật kín cả con hẻm.
Ngói lưu ly của Đông cung dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ, trước sân có hai pho tượng sư tử đá đứng sừng sững, trông trang nghiêm uy nghi.
Cửa Đông cung ra vào tấp nập như chợ, những người đến dự tiệc được quản sự của Đông cung dẫn đến đình Liên Hoa ở hậu viện. Trong đình có một hồ sen khổng lồ, sen hồng rực rỡ, vươn mình thanh thoát khỏi mặt nước.