Chương 31

Tiêu Ngự khẽ nhướng mày, nhìn Tô Uyển Nguyệt với vẻ cười như không cười.

Bị nhắc đến bất ngờ, Tô Uyển Nguyệt suýt thì sặc ngụm trà đang uống, cổ họng nàng ngứa ran, ho sặc sụa.

Cầm Nhi vội vàng bước tới, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Tô Uyển Nguyệt: "Vương phi."

Tiêu Ngự cũng đứng dậy, bàn tay rộng lớn của hắn đặt lên bờ vai ngọc của Tô Uyển Nguyệt, tay kia thì đưa chén trà mạ vàng đến bên môi nàng: "Tâm ý của Vương phi dành cho bản vương, bản vương hiểu rõ trong lòng, Vương phi không cần phải vội."

Ánh mắt Thất Công chúa ánh lên vẻ tinh nghịch, thấy vậy cũng không ở lại trong phòng lâu hơn mà bèn cáo từ với Tiêu Ngự và Tô Uyển Nguyệt. Các thị nữ khác cũng theo đó lui ra.

Hạ Đường cung kính tiễn Thất Công chúa ra khỏi phủ Thành Vương: "Thất Công chúa đi thong thả."

Thất Công chúa vén rèm bước vào xe ngựa, trước khi đi còn ngoái lại nhìn tấm biển "phủ Thành Vương" đang lấp lánh dưới ánh chiều tà.

Cả người Tô Uyển Nguyệt gần như bị Tiêu Ngự ôm trọn trong lòng, nàng cố gắng lờ đi cảm giác khác lạ truyền đến từ sâu trong cơ thể, bèn mở lời: "Hôm nay lúc thần thϊếp cùng Công chúa uống trà ở trà lâu, có thấy Thái tử điện hạ và một nhóm người đi ra từ Bách Hoa lâu. Chỉ là lúc đó thần thϊếp và Công chúa ở xa nên không nghe rõ họ nói gì."

Chuyện này đã sớm có ám vệ bẩm báo cho Tiêu Ngự, hắn chỉ thong thả nói: "Thái tử là người tâm cơ sâu xa, Vương phi nhớ tránh xa y một chút."

Tô Uyển Nguyệt: "…"

"Thần thϊếp là thê tử của Điện hạ, tất nhiên sẽ không qua lại quá thân thiết với nam tử khác."

Lúc nói những lời này, giọng nàng dịu dàng, ánh mắt long lanh, trông thật sự là một dáng vẻ tình sâu nghĩa nặng với Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự buông thân thể mềm mại của nàng ra, rồi bất chợt hỏi: "Trước kia khi còn ở Nam Quỳnh, trong lòng Vương phi có từng thương nhớ lang quân nào không?"

Tim Tô Uyển Nguyệt hẫng một nhịp. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt phượng sâu như hồ nước của Tiêu Ngự, cố gắng giữ giọng nói ổn định, đáp rằng ở Nam Quỳnh không có lang quân nào có được dung mạo khuynh thành và tài năng xuất chúng như Tiêu Ngự, vậy nên làm sao nàng có thể thương nhớ ai được.

Tiêu Ngự thờ ơ xoay xoay chiếc nhẫn huyết bồ câu trên tay, khóe môi cong lên: "Nhưng bản vương nhớ trong danh sách hồi môn từ Nam Quỳnh có một Nhị công tử của phủ Tể tướng tên là Lục Khanh Trần. Nghe nói y văn võ song toàn, phong thái nức tiếng Kinh Hoa, là người nổi bật nhất trong số các công tử thế gia ở Nam Quỳnh."

Không biết hắn chỉ thuận miệng hỏi, hay đã biết chuyện gì, hoặc cũng có thể là đang thử nàng, sống lưng Tô Uyển Nguyệt lạnh toát, các ngón tay bất giác cuộn chặt lại. Nàng mỉm cười đáp: "Lục Nhị công tử và biểu muội của thϊếp là thanh mai trúc mã, thϊếp và hắn không có quan hệ gì, chỉ là từng nghe biểu muội nhắc đến người này vài lần."

Mãi đến khi Tiêu Ngự rời đi, Tô Uyển Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn. Cầm Nhi bước vào, chạm vào lòng bàn tay nàng thấy lạnh như băng: "Vương phi, vừa rồi Điện hạ đã nói gì với người?"

Tô Uyển Nguyệt hồi tưởng lại giọng điệu và dáng vẻ của hắn lúc hỏi chuyện. Mỗi câu hắn hỏi đều có vẻ như thuận miệng, nhưng nàng có thể cảm nhận được câu nào cũng là để thử nàng, có lẽ nàng chưa để lộ sơ hở nào cả.

Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Tô Uyển Nguyệt nắm tay Cầm Nhi, hỏi xem mình có làm gì không đúng mực không.

Cầm Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói, thật ra dù là đối đãi với Điện hạ hay xử lý mọi việc trong hậu trạch, Quận chúa đều không làm gì sai cả. Duy chỉ có một điều… Không đúng lắm, đó là Quận chúa không được thân thiết với Điện hạ cho lắm.

Trước kia ở Nam Quỳnh, Quận chúa không hề xa cách Nhị công tử. Mùa xuân, nàng sẽ mời Nhị công tử đi thuyền du ngoạn; mùa hạ, nàng sẽ để Nhị công tử cùng nàng chơi Phi Hoa Lệnh; mùa thu, nàng lại nài nỉ Nhị công tử cùng nàng đến trường đua ngựa ngoại ô Kinh thành để đua ngựa. Mùa đông, khi luyện kiếm, chỉ cần Nhị công tử nhường nàng một chiêu, nàng có thể mấy ngày liền không thèm để ý đến hắn. Thế nhưng, Quận chúa lại không đối xử như vậy với Thành Vương Điện hạ.