Chương 29

Vừa nghe thấy bốn chữ "Vị Ương Công chúa", Tô Uyển Nguyệt sững người đi một chút. Trước kia khi ở ngoài cung, điều Thất Công chúa thích làm nhất chính là đến trà lâu nghe kể chuyện. Hôm nay, nàng ấy cũng nghe rất say sưa.

Bá tánh bên dưới thích nghe những chuyện bí mật liên quan đến Hoàng gia nhất, bọn họ nhao nhao lên: "Nghe nói Vị Ương Công chúa có dung mạo quốc sắc thiên hương, không biết có phải thật không?"

"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Vị Ương Công chúa và Thành Vương Điện hạ chính là kim đồng ngọc nữ. Nghe nói sau khi Vị Ương Công chúa và Thành Vương Điện hạ thành thân, Thành Vương Điện hạ chìm đắm trong vòng tay giai nhân ba ngày không lên triều, có thể thấy Điện hạ có tình ý phi phàm với Vị Ương Công chúa."

Trên mày mắt Tô Uyển Nguyệt khẽ lộ vẻ bất đắc dĩ. Chắc là nàng không ngờ người kể chuyện lại nói như vậy, rõ ràng Tiêu Ngự đã lên triều vào ngày thứ hai rồi.

Về sau, câu chuyện càng lúc càng quá đáng, càng lúc càng trần trụi, có thể nói là đã biến Thành Vương và Vị Ương Công chúa thành nam nữ chính trong thoại bản. Tô Uyển Nguyệt khẽ xoa xoa tai, nàng không tiếp tục nghe nữa.

Thất Công chúa khẽ dịch thân mình về phía Tô Uyển Nguyệt, dùng tay che nửa miệng tự nói, nói: "Ta cũng cảm thấy ca ca có tình ý phi phàm với tẩu."

"Công chúa mau uống trà đi, nếu không uống nữa thì trà sẽ nguội mất."

Thất Công chúa vừa rồi nghe đến nhập thần, giờ phút này nàng ấy cũng khát nước rồi. Nàng ấy nâng chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ.

Gió nhẹ thổi tung cửa sổ, tiểu nha hoàn phía sau Thất Công chúa đưa tay chỉ ra bên ngoài: "Kìa, Công chúa xem, đó không phải Thái tử điện hạ sao?"

Thất Công chúa và Tô Uyển Nguyệt Thuận theo tầm mắt của tiểu nha hoàn nhìn sang. Người bước ra từ Vạn Hoa lâu đúng là Thái tử điện hạ. Mấy người đi cùng, Thất Công chúa đều quen biết, lần lượt là Tam công tử Trịnh Tử Lâm của Huỳnh Dương Trịnh thị, Đại công tử Yến Vô Song của phủ Tả Thừa tướng. Người còn lại Thất Công chúa không quen lắm, chắc là quân sư của Đông cung.

Tiểu nha hoàn thắc mắc: "Thái tử điện hạ đến đây là để dạo thanh lâu hay là để bàn chuyện vậy?"

Thất Công chúa khẽ hừ lạnh một tiếng: "Cho dù là đến dạo thanh lâu hay bàn chuyện, nếu bị phụ hoàng biết được thì người sẽ không vui đâu."

Tô Uyển Nguyệt mới chân ướt chân ráo đến Kinh thành, ngày hôm sau sau khi thành thân mới gặp Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương trong cung, cùng với Tần Quý phi và Thất Công chúa. Những người khác trong Hoàng thất thì nàng chưa từng gặp, vì vậy nàng tỉ mỉ đánh giá mấy người phía dưới, cố gắng ghi nhớ đặc điểm của họ.

Đúng lúc này, Thái tử điện hạ Tiêu Nhược Phi đột nhiên dừng bước, hắn nhìn về phía các nàng một cái, Tô Uyển Nguyệt vội vàng cúi đầu.

Quân sư vẫn đang bàn chuyện với Tiêu Nhược Phi, bàn đến nửa chừng, Tiêu Nhược Phi đột nhiên dừng bước. Quân sư cũng dừng bước theo, hắn ta cảm thấy tình hình này không ổn, chẳng lẽ có thích khách sao? Mắt Trương quân sư nhìn bốn phía: "Thái tử, xung quanh đây có gì không đúng sao?"

Tiêu Nhược Phi thu hồi tầm mắt, y thầm nghĩ: Chẳng qua chỉ là một nữ tử dung nhan kiều diễm, có lẽ là nữ nhi của đại nhân nào đó ở Kinh thành, không đáng bận tâm, y nói: "Đi thôi."

Người ở trên có thể nhìn rõ mồn một thần thái và mọi thứ của người ở dưới. Thất Công chúa hơi sợ Tiêu Nhược Phi nhìn ra điều gì đó, nàng ấy không để ý người kể chuyện trong đại sảnh vẫn đang thao thao bất tuyệt, kéo lấy lòng bàn tay mềm mại của Tô Uyển Nguyệt: "Tẩu tẩu, hay là chúng ta cũng đi đi."

Sau đó hai nàng đi dạo tiệm y phục, Trân Châu trai và cả Cổ Ngoạn Đường, còn mua hai cây kẹo hồ lô. Đợi đến khi trời gần tối, hai nàng mới lên xe ngựa.