Chương 27

Những ngón tay trắng nõn, thon dài của Tô Uyển Nguyệt vô thức bấu chặt lấy l*иg ngực Tiêu Ngự, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng lúc này.

Chắc là nàng không để lộ sơ hở gì đâu.

Chăn uyên ương, trướng phù dung. “Phu quân” trên danh nghĩa đang nhìn nàng bằng đôi mắt đẹp như tranh vẽ.

Vốn là một khung cảnh hoa hảo nguyệt viên, ấm áp triền miên, thế mà Tô Uyển Nguyệt lại căng thẳng đến mức luống cuống tay chân, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Ngự.

Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của Tiêu Ngự đặt lên vết bớt hình con bướm của nàng, gây ra một trận tê dại.

Tô Uyển Nguyệt nghĩ Tiêu Ngự lại muốn, nàng khẽ cắn môi. Ai ngờ, hắn lại nhìn nàng thật sâu, rồi cất giọng đầy ẩn ý: "Vương phi tối nay cờ nghệ tinh xảo, bản vương thật sự kính phục."

Hắn đã nhìn ra điều gì sao? Tô Uyển Nguyệt khẽ nhíu mày đáp: "Không bằng Điện hạ."

Đôi phu thê trần trụi đối diện, da thịt kề sát. Cánh tay dài của Tiêu Ngự giam giữ nàng trong lòng, đôi môi hắn đặt lên vành tai nàng. Nếu bỏ qua ánh mắt không chút tình ý nào của cả hai lúc này, họ quả thực là một đôi phu thê ân ái.

Những ngón tay xương khớp thon dài của Tiêu Ngự khẽ vuốt ve hình xăm bướm hồng sau lưng nàng, rồi hắn khép mắt lại, nói: "Ngủ đi."

Cuối cùng Tô Uyển Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.



Tiêu Ngự đã vào triều, mỗi ngày chưa đến giờ Mão, hắn đã thượng triều. Nhưng phủ Thành Vương không có thϊếp thất, nên Tô Uyển Nguyệt không cần phải dậy sớm chờ người đến thỉnh an. Vì vậy, mỗi ngày khi nàng thức dậy, bên ngoài trời đã sáng rõ.

Hôm nay, Tô Uyển Nguyệt vừa dùng xong bữa sáng thì quản gia cười híp mắt bước vào: "Nô tài bái kiến Vương phi, Thất Công chúa đã đến rồi ạ."

Thân hình hơi mập của quản gia nghiêng sang một bên, để lộ Thất Công chúa trong bộ váy áo hoa lệ, đầu đầy châu báu. Nàng ấy nhảy chân sáo đến trước mặt Tô Uyển Nguyệt, lanh lợi gọi: "Tẩu tẩu."

"Thất Công chúa."

Thất Công chúa bước ra từ sau tấm bình phong thêu hoa thược dược, hớn hở nắm lấy cổ tay Tô Uyển Nguyệt, bĩu môi than thở: "Tẩu tẩu, tẩu không biết đó thôi, dạo này mẫu phi muốn chọn phò mã cho ta nên ngày nào cũng giữ ta lại trong cung xem chân dung của các công tử thế gia, ta sắp chán chết rồi. May mà nửa đêm hôm qua ta nghĩ ra một kế tuyệt diệu, đó là đến phủ Thành Vương tìm tẩu, mẫu phi mới chịu cho ta ra khỏi cung."

Tính tình Thất Công chúa thẳng thắn, có gì nói đó, nên ngay từ lần đầu gặp mặt, Tô Uyển Nguyệt đã thấy rất hợp với nàng ấy, nàng mỉm cười hỏi: "Vậy Công chúa đã ưng ý ai chưa?"

"Sao tẩu cũng giống mẫu phi vậy? Ở Kinh thành này, người xuất sắc nhất là ca ca và Thái tử ca ca, còn trong số các công tử thế gia thì nổi bật nhất là Đại công tử Tạ Thừa của phủ Tạ Quốc công. Những người khác có tốt hay không, chỉ nhìn tranh thôi thì sao mà biết được chứ."

Khi Tô Uyển Nguyệt mới vào Kinh thành, Tương Vương đã từng nói với nàng rằng, ban đầu, triều đình Bắc Ly đứng đầu là hai nhà phủ Tạ Quốc công và phủ Trấn Quốc Đại tướng quân.

Đại tiểu thư Lâm Nhược Hàm của phủ Trấn Quốc Đại tướng quân và Đại công tử của phủ Tạ Quốc công đã có hôn ước từ trong bụng mẹ, chỉ chờ nàng ấy đủ tuổi cập kê là sẽ gả vào phủ Tạ Quốc công.

Nào ngờ năm Định Nguyên thứ hai, Trấn Quốc Đại tướng quân tử trận nơi sa trường, cùng năm đó, hai nhi tử của ông ấy cũng lần lượt hy sinh. Kéo theo đó là việc đại tiểu thư của phủ Trấn Quốc Đại tướng quân "xui rủi" mà trở thành Thái tử phi, khiến Đại công tử phủ Tạ Quốc công bỗng chốc trở thành món hàng nóng trong mắt các tiểu thư khuê các ở Kinh thành.

"Vậy Công chúa cứ từ từ chọn lựa." Tô Uyển Nguyệt nói.

Thất Công chúa tinh nghịch lè lưỡi.

Tháng tư, tiết trời Kinh thành đã dần nóng lên, những tia nắng ấm áp bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ, mang theo hơi ấm: "Vậy ta xin mượn lời chúc tốt lành của tẩu tẩu. Tẩu đến Bắc Ly lâu như vậy chắc là chưa đi dạo phố ở Kinh thành bao giờ phải không? Ta thấy hôm nay trời đẹp thế này, hay là ta đưa tẩu đi dạo một vòng nhé?"