"Thái phó, người thấy bài thơ này có ý gì khác không?"
Hóa ra hôm nay Điện hạ gọi ông ấy đến là để bàn luận thơ từ cùng hắn. Thái phó thấy hơi buồn cười, vì đây không giống phong cách hành sự thường ngày của Thành Vương Điện hạ. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Chu Thái phó vẫn nghiêm túc nghiền ngẫm ý tứ của bài thơ này. Trông qua, bài thơ này có vẻ rất đỗi bình thường.
"Cảnh cuối xuân chưa muộn, ngày hè nước dập dờn;
Hoa quế mang tình thu, đêm Nguyên tiêu chần chừ."
"Bài thơ này trông như đang tả cảnh bốn mùa, nhưng thực chất có lẽ là để nhắn với đối phương rằng họ sẽ gặp nhau vào Tết Nguyên tiêu." Chu Thái phó ngẫm đi ngẫm lại bài thơ tới ba lần, ngoài câu cuối cùng có ý nói đợi đến Tết Nguyên tiêu hai người có thể gặp mặt ra thì dường như cũng chẳng còn ý gì khác. Sợ mình hiểu sai, Chu Thái phó bèn thăm dò: "Điện hạ, bài thơ này là do ai viết vậy?"
Tiêu Ngự chau chặt mày, dường như đang suy tư, không đáp lời.
Thấy vậy, Thái phó cũng không hỏi thêm nữa. Thấy Điện hạ không còn chuyện gì khác để hỏi, ông ấy bèn chắp tay cáo từ.
Thanh Diệc cũng chẳng thấy bài thơ này có gì đặc biệt, chỉ là chủ tử đã nhìn bài thơ này nghiền ngẫm suốt hai canh giờ rồi, Thanh Diệc thăm dò hỏi: "Điện hạ, bài thơ này…?"
"Bài thơ này không cần để người khác biết."
Có lẽ là do hắn đã nghĩ nhiều rồi, Tiêu Ngự chắp tay sau lưng, đứng thẳng.
Trong phủ Thành Vương chỉ có một mình Thành Vương phi là nữ chủ nhân. Suốt một tháng thành thân, ngoài những đêm phải xử lý công văn, hoặc Đại Lý Tự và triều đình có việc, thì tối nào Tiêu Ngự cũng nghỉ lại ở gian chính phòng.
Một nha hoàn bưng khay đồ ăn vô tình đi tới đối diện Tiêu Ngự, vội vàng hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Điện hạ."
Tiêu Ngự liếc nhìn đồ ăn trên khay vẫn còn nguyên, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nha hoàn rón rén đáp: "Vương phi nói người không có khẩu vị, bảo nô tỳ mang đồ ăn xuống ạ."
…
Tô Uyển Nguyệt ngây người nhìn người đang đứng trước mặt, nàng ôm chăn ngồi dậy từ trên tháp mỹ nhân. Mái tóc đen nhánh như thác nước của nàng rủ xuống ngang eo theo từng cử động, Tô Uyển Nguyệt khẽ gọi hắn một tiếng: "Điện hạ."
Tiêu Ngự ngồi xuống bên cạnh nàng, không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào với nàng, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: "Bữa tối không hợp khẩu vị của nàng sao?"
Chắc là hắn đã thấy người hầu dọn bữa ăn đi rồi, đôi mắt Tô Uyển Nguyệt trong veo như nước khẽ chớp chớp, giọng nói nhẹ nhàng, nàng nói có lẽ buổi chiều nàng đã dùng quá nhiều điểm tâm nên không còn khẩu vị nữa.
Tiêu Ngự cười không nói gì, nàng đúng là rất khách sáo với hắn.
Khóe môi Tiêu Ngự khẽ cong lên, hững hờ hỏi: "Nhưng bản vương vẫn chưa dùng bữa, Vương phi có muốn cùng bản vương ăn thêm chút nữa không?"
Thanh Diệc có chút kỳ lạ liếc nhìn chủ tử của mình một cái. Điện hạ vừa dùng bữa tối ở thư phòng rồi mà, vốn dĩ hôm nay chủ tử chỉ đến chính phòng nghỉ ngơi, chứ đâu có ý định dùng bữa tối cùng Vương phi nương nương đâu.
Hắn đã mở lời rồi, Tô Uyển Nguyệt đương nhiên tuân theo. Nàng cố gắng gượng dậy tinh thần, sau khi xuống giường thì ngồi xuống chiếc ghế đẩu tròn cùng Tiêu Ngự. Người của trù phòng nhỏ dâng lên những món ăn tinh xảo.
Tô Uyển Nguyệt dùng hai miếng điểm tâm và một chén canh. Ngược lại, nam tử nói chưa dùng bữa kia lại chỉ dùng nửa chén canh. Nếu lúc này Tô Uyển Nguyệt vẫn không hiểu hắn có ý gì thì quả là có chút ngây ngốc rồi. Nàng liếc nhìn nam tử mặt như quan như ngọc bên cạnh, đúng lúc này Tiêu Ngự mở lời: "Vương phi có giỏi múa không?"
Tô Uyển Nguyệt tinh thông cầm kỳ thư họa, nàng theo bản năng suýt chút nữa đã nói ra từ biết, nhưng ngay sau đó, Tô Uyển Nguyệt nhớ ra biểu tỷ của nàng từ trước đến nay không thích múa. Môi nàng khẽ mấp máy, nhẹ giọng nói: "Thật đáng xấu hổ, thϊếp thân không giỏi múa."