Trước khi đi, Vương gia đã dặn Điện hạ giao bức thư này cho Quận chúa, vậy theo lý mà nói thì trên thư phải có gì đó chứ. Thế mà trên thư lại chẳng có gì, ý của Vương gia lẽ nào lại là muốn các nàng tự đi đoán sao?
Tô Uyển Nguyệt lại biết rõ chuyện gì đang xảy ra, trước đây sư phụ từng dạy nàng. Nàng ghé tai nói nhỏ, bảo Cầm Nhi đi nhà bếp nhỏ lấy ít giấm đến.
Cầm Nhi vội vàng đi nhà bếp lấy giấm về, rồi hỏi Tô Uyển Nguyệt tiếp theo nên làm gì. Tô Uyển Nguyệt bảo nàng đổ giấm lên tờ giấy Tuyên Thành, Cầm Nhi vội vàng làm theo. Chẳng mấy chốc, trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh kia liền hiện ra những nét mực, đó là một bài thơ về Xuân Hạ Thu Đông.
Cầm Nhi nhìn mãi mà không hiểu Vương gia muốn nói gì. Nàng ấy đang định hỏi Quận chúa thì thấy vẻ mặt Quận chúa rất lạ, ngay cả lòng bàn tay cũng run rẩy. Nàng ấy giật mình, đang định lên tiếng hỏi thì Tô Uyển Nguyệt khẽ mấp máy môi, khàn giọng nói: "Đã tìm thấy đường tủ rồi."
Suy nghĩ bỗng quay về một tháng trước, tin tức Nam Quỳnh và Bắc Ly liên hôn truyền đến tai Tô Uyển Nguyệt với tốc độ bất ngờ. Khi đó Tô Uyển Nguyệt vừa cùng Lục Khanh Trần đi thuyền về. Nàng vừa bước vào cửa phủ Nam Vương, nha hoàn vội vàng chạy tới đón: "Quận chúa, Vị Ương Công chúa đến rồi ạ."
Tô Uyển Nguyệt và Vị Ương Công chúa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm tỷ muội sâu nặng. Nghe nói Vị Ương Công chúa đến, nàng thậm chí còn chẳng để ý đến Lục Khanh Trần đang đi phía sau, vội vàng nắm vạt váy chạy đến đình hóng mát tìm Vị Ương Công chúa. Khi nàng đến đình hóng mát, lại thấy Vị Ương Công chúa nước mắt lưng tròng, khóc đến mức thở không ra hơi: "Biểu tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Vị Ương Công chúa không có thân tỷ muội, vẫn luôn coi Tô Uyển Nguyệt như tỷ muội thân thiết của nàng ấy. Nàng ấy vừa nhìn thấy Tô Uyển Nguyệt liền nhào vào lòng nàng, khóc rất đau lòng: "Uyển Uyển, phụ hoàng và mẫu hậu muốn ta gả cho Thành Vương Điện hạ của Bắc Ly, đã tuyên thánh chỉ trên triều rồi."
Tô Uyển Nguyệt sững sờ, không hiểu sao thánh chỉ lại đến đột ngột như vậy. Thấy nàng kinh ngạc, Vị Ương Công chúa cũng nào có hơn gì, nàng ấy vừa khóc vừa lẩm bẩm: "Ta đã hỏi thăm rồi, bọn họ nói tình hình ở Bắc Ly hiện giờ vô cùng phức tạp, mấy vị Hoàng tử tranh giành ngôi vị trữ quân đã đến mức nước lửa không dung.”
“Nghe nói Thái tử điện hạ của Bắc Ly vì muốn củng cố địa vị mà đã cưới đại tiểu thư của phủ Trấn Quốc Đại tướng quân. Muội có biết vị đại tiểu thư phủ Trấn Quốc Đại tướng quân này là ai không? Nàng ta vốn là vị hôn thê của Đại công tử phủ Tạ Quốc công ở Bắc Ly.”
“Trong số các Hoàng tử, người có khả năng tranh giành với Thái tử điện hạ nhất chính là vị Thành Vương Điện hạ này. Muội nói xem, Thành Vương Điện hạ này cưới ta là vì cái gì, chẳng phải là để có được sự trợ giúp của Nam Quỳnh hay sao?"
Lúc này Tô Uyển Nguyệt mới hiểu tại sao Vị Ương Công chúa lại đau lòng đến thế, cũng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lòng nàng rối như tơ vò nhưng lại chẳng biết an ủi Vị Ương Công chúa thế nào, chỉ đành nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nàng ấy.
Chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc, đâu ai hỏi ngươi có bằng lòng hay không.
Vừa nghĩ đến việc nàng ấy phải rời xa Nam Quỳnh để gả đến Bắc Ly, Vị Ương Công chúa liền cảm thấy cả đời này của mình thật ảm đạm, tăm tối.
Nàng ấy níu lấy cổ tay Tô Uyển Nguyệt, khóc đến lã chã rơi lệ: "Uyển Uyển, muội nói xem sao số ta lại khổ thế này cơ chứ? Ta chỉ muốn giống như trong truyện kể, tìm một người lưỡng tình tương duyệt để kết hôn, vậy mà bây giờ tất cả đều tan thành mây khói. Sớm biết thế này, thà để ta chết đi cho rồi."
Cả buổi chiều hôm đó, Vị Ương Công chúa đã nói rất nhiều, còn Tô Uyển Nguyệt chỉ lặng lẽ lắng nghe rồi an ủi nàng ấy. Đó là lần đầu tiên Tô Uyển Nguyệt cảm nhận được một cảm giác bất lực sâu sắc.