Ngay lúc Tôn ma ma đang căm phẫn bất bình thì một giọng nói vang lên gọi bà ta lại: "Tôn ma ma xin dừng bước."
Tôn ma ma lập tức tươi cười, đó là người hầu bên cạnh Tần cô nương: "Đây chẳng phải là Đào Nhi cô nương sao?"
"Tôn ma ma, tiểu thư nhà chúng ta cũng vừa mới biết chuyện ma ma và Lâm chưởng quỹ bị phạt đến trang viên, nên đã đặc biệt sai nô tỳ đến tiễn ma ma một đoạn." Vừa nói, Đào Nhi vừa lấy một chiếc túi gấm từ trong tay áo ra đưa cho Tôn mama, thở dài: "Nói đi cũng phải nói lại, Tôn ma ma là người cũ trong phủ, trước đây còn từng hầu hạ bên cạnh Quý phi nương nương. Vương phi dẫu có tức giận đến đâu cũng không nên đối xử với m ama như vậy chứ. Vì vậy, tiểu thư nhà chúng ta đã nói, sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ tìm cách để ma ma và Lâm chưởng quỹ quay về phủ Thành Vương."
Tôn ma ma nghe vậy thì mừng ra mặt, đến nỗi quên cả cơn đau do bị đánh trượng: "Biểu cô nương thật có tấm lòng Bồ Tát, tính tình lương thiện, chẳng bù cho ai kia… Chẳng thèm nể nang mặt mũi của Tần Quý phi nương nương trong cung, cứ thế đuổi phu thê chúng ta ra khỏi phủ Thành Vương."
"Tiểu thư nhà chúng ta cũng vì nghe được chuyện này nên mới sai nô tỳ đến tiễn Tôn ma ma. Ma ma đã làm việc trong vương phủ gần mười lăm năm, công lao khổ cực không ít, chỉ cần có cách, cô nương nhất định sẽ giúp ma ma và Lâm chưởng quỹ quay về vương phủ."
Tôn ma ma: "Vậy phiền Tần cô nương nghĩ cách giúp lão nô, nếu ngày nào đó lão nô có thể trở về từ trang viên, nhất định sẽ một lòng nghe theo lời Tần cô nương."
Nào ngờ Đào Nhi chỉ chờ có câu này, bèn tiến lên nắm lấy tay Tôn ma ma, cười híp mắt nói: "Nô tỳ sẽ truyền đạt lại ý của ma ma cho cô nương, xin ma ma cứ yên tâm."
…
Tô Uyển Nguyệt vừa mới ngồi dậy thì Cầm Nhi đã vén rèm bước vào: "Vương phi, Tần cô nương đến rồi ạ."
Tô Uyển Nguyệt vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, mãi một lúc sau mới nhận ra người mà tỳ nữ đang nói đến là ai, thân tôn nữ của Tần Quý phi nương nương, đích tiểu thư của phủ Nghị Dũng hầu.
Tần Tư Tư được hạ nhân dẫn đến Xuân Lan uyển dùng trà. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ta bèn đứng dậy. Trước mắt nàng ta là Tô Uyển Nguyệt, gương mặt nàng trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, trong ánh mắt mơ màng ấy lại ẩn chứa vài phần quyến rũ. Quả là một tuyệt sắc giai nhân trong trẻo mà diễm lệ: "Tư Tư xin thỉnh an biểu tẩu."
"Tần muội muội mau đứng dậy." Tô Uyển Nguyệt bước tới đỡ Tần Tư Tư dậy, rồi cười nói với hạ nhân mang điểm tâm lên: "Đây là một ít điểm tâm do bếp nhỏ làm, Tần muội muội nếm thử xem."
Tần Tư Tư ngẩn ra, nhìn cách nàng xử phạt Tôn ma ma và Lâm chưởng quỹ, Tần Tư Tư cứ ngỡ vị biểu tẩu này chắc là một người khó gần. Rốt cuộc, mấy vị Công chúa trong Hoàng thất bây giờ, ai mà chẳng kiêu căng ngạo mạn, mắt cao hơn đầu chứ.
Thái độ này của Tô Uyển Nguyệt lại khiến Tần Tư Tư không biết phải làm sao. Lẽ ra, người phải dè chừng, tỏ thái độ lạnh nhạt vì không muốn mình tiếp cận biểu ca phải là nàng mới đúng. Còn nàng ta thì sẽ vào vai một cô nương yếu đuối đáng thương để lấy lòng Tô Uyển Nguyệt, tạo dựng quan hệ tốt, rồi nhân đó chiếm lấy sự thương cảm của biểu ca.
Sao bây giờ, người đóng vai kiều diễm yếu đuối đó lại là đối phương thế này?
Đầu óc Tần Tư Tư rối như tơ vò, nhất thời nàng ta quên cả mục đích mình đến đây, Đào Nhi bèn khẽ giật tay áo nàng ta: "Cô nương."
Tần Tư Tư mỉm cười cầm một miếng điểm tâm lên nếm thử rồi nói: "Điểm tâm trong phòng biểu tẩu quả nhiên là ngon nhất. Thật ra Tư Tư đã định đến vương phủ thỉnh an biểu tẩu từ sớm, nhưng mấy hôm trước người không được khỏe nên mới chưa đến được, mong biểu tẩu đừng trách tội."