Chương 2

Ai ngờ nha đầu Vị Ương này lại đi theo đường hầm bí mật, ngang nhiên bỏ trốn. May mà tin tức được giấu kín kịp thời, ngày mai sứ thần Bắc Ly mới đến, nếu không hậu quả thật khó mà lường được.

Chọn tới chọn lui, Tử La Quận chúa Tô Uyển Nguyệt trong tông thất là người phù hợp nhất. Bởi dung mạo của Tô Uyển Nguyệt có ba phần giống Vị Ương Công chúa, thậm chí còn có phần linh động và tươi tắn hơn. Ngoài ra, cầm kỳ thư họa, pha trà đốt hương, binh pháp kiếm thuật, không có gì là nàng không biết.

Nếu không, Nhị công tử Lục Khanh Trần của phủ Tể tướng, người nổi danh khắp Kinh thành Nam Quỳnh, đã chẳng dành trọn tình cảm cho nàng suốt bao năm qua. Nếu không có sự cố lần này, hôn sự của nàng và Lục Khanh Trần có lẽ đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

Thấy Tô Uyển Nguyệt im lặng không nói, Hoàng hậu cũng biết nàng đã phải chịu ấm ức vô cùng, bèn hít một hơi thật sâu rồi oán trách: "Chuyện này đều tại Vị Ương tùy hứng, ngang nhiên bỏ trốn, nếu không ta và Bệ hạ cũng đâu đến nỗi khó xử thế này, lại còn làm liên lụy đến con nữa. Uyển Nguyệt, trong lòng ta thật sự vô cùng áy náy."

"Hoàng hậu nương nương, người thật sự không tìm được đường tỷ về sao ạ?" Tô Uyển Nguyệt nhìn bóng mình trong gương, mắt hạnh má đào, môi hồng răng trắng. Thật ra, từ lúc được đưa vào cung khi trời còn chưa sáng đến tận bây giờ, đầu óc nàng vẫn cứ mơ màng, vừa không dám tin đường tỷ đã thật sự đào hôn, lại càng không dám tin mình sắp phải thay nàng ấy gả đến Bắc Ly.

Thấy nàng vẫn chưa chịu gật đầu, Hoàng hậu cũng có phần mệt mỏi, bèn khổ tâm khuyên nhủ: "Ngày mai đoàn đón dâu của Bắc Ly sẽ tới nơi rồi, trong vòng một ngày, con bảo ta và Bệ hạ làm sao tìm được Vị Ương về đây?"

"Bổn cung biết trong lòng con còn nhiều điều chưa thể buông bỏ. Con yên tâm, ta và Bệ hạ nhất định sẽ không bạc đãi phủ Quận vương của con đâu. Còn về những chuyện khác, theo ta được biết, Thành Vương điện hạ của Bắc Ly không hề thua kém bất kỳ ai."

Nghe nhắc đến người đó, vẻ mặt Tô Uyển Nguyệt có chút dao động, hàng mi cong như cánh bướm khẽ run lên, mười ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Có lẽ Hoàng hậu biết đã nói trúng tâm tư của nàng, bà ấy cũng không tiện nói thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay nhỏ bé của Tô Uyển Nguyệt rồi thở dài: "Con cứ suy nghĩ kỹ lại đi. Ta đảm bảo, Thành Vương điện hạ chắc chắn là một phu quân tốt."