Nào ngờ đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo, dịu dàng vang lên: "Các ngươi đang nói gì thế?"
Mọi người giật mình, vội vàng hành lễ với người vừa tới: "Nô tỳ tham kiến Tần cô nương."
Tần Tư Tư mặc bộ xiêm y màu vàng nhạt, dáng vẻ yêu kiều thục nữ, dẫn theo tiểu nha hoàn bên cạnh bước tới: "Ta vừa nghe các ngươi nhắc đến Tôn ma ma và Lâm chưởng quỹ, hai người họ bị làm sao vậy?"
Hai nha hoàn nhìn nhau, có vẻ khó xử đáp: "Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là sổ sách của Trân Châu các có vấn đề. Vương phi nương nương tra ra khoản thâm hụt là do Tôn ma ma tham ô, còn Lâm chưởng quỹ biết mà không báo. Thế là bây giờ, Tôn ma ma và Lâm chưởng quỹ mỗi người bị đánh hai mươi trượng, rồi bị đưa đến trang viên rồi ạ."
Trân Châu các là một trong bốn sản nghiệp lớn thuộc sở hữu của phủ Thành Vương, chuyên bán trang sức vàng bạc, phỉ thúy, mã não. Không ít quan lớn quyền quý trong triều sau khi tan chầu đều thích ghé qua Trân Châu các một lát, chưa kể đến các phu nhân và tiểu thư trong kinh thành, ai nấy đều là khách quen ở đây.
Việc kinh doanh của Trân Châu các phát đạt, tiền vào như nước, đó cũng là lý do vì sao Tôn ma ma có thể tham ô nhiều bạc đến vậy mà không bị phát hiện.
Tần Tư Tư chau mày, siết chặt chiếc khăn trong tay: "Vậy lúc nãy các ngươi còn nói quản gia đã nói gì với biểu tẩu của ta?"
Thị nữ cố giữ giọng bình tĩnh, đáp: "Quản gia phụng mệnh Điện hạ đến chính đường, nghe nói nguyên văn lời của Điện hạ là, Vương phi nương nương chính là nữ chủ nhân của vương phủ này, mọi việc trong phủ, Vương phi nương nương đều có thể toàn quyền quyết định."
Tâm tư của biểu cô nương dành cho Điện hạ, cả phủ Thành Vương có ai mà không biết. Trước khi Điện hạ thành thân, ai cũng đoán rằng biểu cô nương sẽ trở thành Vương phi, dù sao thân phận của nàng ta cũng không hề thấp, là đích nữ của phủ Nghị Dũng hầu, thân tôn nữ của Quý phi nương nương. Nhưng bây giờ Điện hạ đã cưới chính thê, với thân phận của biểu cô nương, chắc chắn nàng ta không muốn làm thϊếp.
Vì vậy, tình cảnh trước mắt không khỏi có chút khó xử. Nhưng dù khó xử đến đâu, họ vẫn phải đứng về phía Vương phi.
Sắc mặt Tần Tư Tư hơi tái đi: "Hóa ra là vậy, tình cảm của biểu huynh và biểu tẩu thật tốt."
Nói xong, Tần Tư Tư bèn cho họ lui đi làm việc của mình. Trong sân viện rộng lớn chỉ còn lại chủ tớ Tần Tư Tư.
Trong sân, trăm hoa đua nở, hương thơm ngào ngạt, một khung cảnh xuân sắc tràn trề. Thế nhưng, Tần Tư Tư đã chẳng còn tâm trạng nào để ý đến cảnh sắc tươi đẹp trong sân nữa.
Trong đầu nàng ta chỉ toàn những lời của thị nữ kia. Tần Tư Tư bẻ gãy một cành mai: "Ngươi nói xem, biểu huynh có thật lòng thích nàng ta không?"
Đào Nhi không nỡ nhìn tiểu thư nhà mình đau lòng, bèn an ủi: "Cô nương nghĩ nhiều rồi. Điện hạ và Vương phi mới thành thân được một tháng, làm gì có tình cảm sâu đậm cho được. Nghe nói Tương Vương của Nam Quỳnh và sứ thần sắp rời Kinh thành trong nay mai. Sở dĩ Điện hạ nuông chiều Vương phi nương nương như vậy, có lẽ cũng chỉ là để diễn cho người ngoài xem thôi."
Tâm trạng Tần Tư Tư khá hơn nhiều, nàng ta khẽ nhếch môi: "Đi thôi, chúng ta đến thỉnh an biểu tẩu."
"Vâng, thưa cô nương."
Cùng lúc đó, ở cửa sau của phủ Thành Vương, Tôn ma ma và Lâm chưởng quỹ sau khi bị đánh hai mươi trượng đã bị "mời" ra ngoài. Lâm chưởng quỹ bị đánh xong phải khom lưng đi, lẳng lặng đeo trên lưng tay nải nhẹ hều. Còn Tôn ma ma thì bị đánh đến mức đi không nổi, vừa vịn lấy lưng, vừa căm phẫn nhìn chằm chằm vào tòa vương phủ ngói xanh tường đỏ: "Ta nhổ vào!"
Dù chuyện bà ta tham bạc đã có chứng cứ rành rành, nhưng bà ta vẫn không cam lòng. Nếu người phạt bà ta là Quý phi nương nương hay Điện hạ thì bà ta đã nhịn rồi, đằng này lại là Vương phi vừa mới gả tới, mà Điện hạ còn bênh vực nàng như vậy.