Chương 17

Thái độ bất kính với chủ tử như vậy khiến Xuân Chi không khỏi cau mày.

Nhưng Tôn ma ma trước đây từng hầu hạ Quý phi nương nương, nên dù bà ta có hành xử quá đáng đến đâu, hạ nhân trong phủ cũng chẳng ai dám hó hé.

Cầm Nhi dâng sổ sách lên rồi lẳng lặng đứng bên cạnh Tô Uyển Nguyệt. Những ngón tay thon dài của Tô Uyển Nguyệt vừa lật xem sổ sách, vừa ung dung nhấp một ngụm trà Bích Loa Xuân đã được pha sẵn, dường như không hề để ý đến hai người đang đứng trước mặt.

Lý chưởng quỹ thì không sao, cứ đứng im như một pho tượng, nhưng Tôn ma ma lại là kẻ nóng tính. Bà ta cười mà như không, lên tiếng hỏi: "Không biết Vương phi gọi nô tỳ đến có việc gì?"

Sự im lặng bị phá vỡ, Tô Uyển Nguyệt gấp sổ sách lại, cất giọng từ tốn: "Bản Vương phi mời Lý chưởng quỹ và Tôn ma ma đến đây là vì có một chuyện muốn hỏi hai vị."

"Vương phi cứ nói."

Tôn ma ma chẳng hề xem vị Vương phi trước mắt này ra gì. Dù sao thì trước đây bà ta cũng từng hầu hạ bên cạnh Quý phi nương nương. Phu vi thê cương, cho dù trước kia Vương phi có huy hoàng đến mấy ở Nam Quỳnh đi nữa, thì nay đã gả vào phủ Thành Vương, mọi chuyện trong phủ này vẫn do Điện hạ định đoạt, mà Điện hạ chắc chắn sẽ không vì nàng mà làm mất mặt Quý phi nương nương.

Nghĩ đến đây, Tôn ma ma lại ưỡn thẳng lưng. Bà ta nào ngờ câu nói tiếp theo của Tô Uyển Nguyệt đã khiến sắc mặt bà ta thay đổi trong chớp mắt: "Một tháng trước, quản gia đã giao sổ sách trong phủ cho bản Vương phi quản lý. Bản Vương phi nhận thấy sổ sách của Trân Châu các có điểm không ổn, bèn cho đối chiếu lại toàn bộ sổ sách trước đây, phát hiện ra từ năm Thiệu Ninh thứ ba, sổ sách hàng tháng của Trân Châu các đều có khoản không khớp.

“Ban đầu mỗi tháng chỉ thất thoát vài lạng bạc, nhưng đến năm nay, con số đã lên tới cả trăm lạng mỗi tháng. Vậy nên, bản Vương phi muốn hỏi Lý chưởng quỹ và Tôn ma ma, rốt cuộc số bạc này đã đi đâu?"

Sắc mặt Tôn ma ma trắng bệch, bà ta cố nặn ra một nụ cười, nói lảng sang chuyện khác: "Việc này làm sao nô tỳ biết được, nô tỳ hoàn toàn không biết gì hết. Chẳng lẽ Vương phi đang cố tình vu oan cho đám hạ nhân chúng ta sao?"

Thấy bà ta còn dám vu oan ngược lại, Cầm Nhi liền trợn mắt: "Bà đừng có ngậm máu phun người! Đang yên đang lành, Vương phi việc gì phải vu oan cho bà? Vương phi nương nương đã khoanh tròn tất cả những khoản không khớp trong sổ sách rồi, chứng cứ rành rành đây này!"

Trước kia khi còn ở Nam Quỳnh, nào có ai dám bất kính với Quận chúa như thế này.

Tô Uyển Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng: "Lý chưởng quỹ, ngươi có gì muốn nói không?"

"Chuyện này…"

Lý chưởng quỹ vốn là người thật thà, ngày thường đâu đã thấy qua cảnh tượng thế này bao giờ. Ông ta lắp ba lắp bắp, ấp a ấp úng mãi không nói nên lời: "Nô tài, nô tài…"

Trong khoảnh khắc, Tôn ma ma đã quyết định dù có chết cũng không nhận. Dù sao thì số bạc đó bà ta cũng đã nướng sạch vào sòng bạc rồi, Vương phi có cho người tới lục soát cũng chẳng tìm được gì đâu.

Thấy Tôn ma ma tỏ vẻ không có gì để sợ, Tô Uyển Nguyệt lại càng tỏ ra bình thản hơn. Đôi mắt sáng của nàng long lanh, đuôi mày khẽ nhếch lên: "Tôn ma ma, bà có biết một trăm lạng bạc đã đủ cho một gia đình thường dân năm miệng ăn sống trong mười năm không? Nếu hôm nay không tìm ra kẻ tham ô đứng sau vụ này, vậy thì chỉ đành báo quan thôi."

Báo quan…

Tôn ma ma và Lý chưởng quỹ đều sững sờ như phỗng.

Cầm Nhi có chút đắc ý, bụng nghĩ phải trừng trị thích đáng hai tên nô tài ngoan cố này mới được. Sổ sách chỉ qua tay hai người họ, chẳng lẽ bạc có thể tự dưng bốc hơi được chắc?

"Nô tỳ đi ngay đây ạ."