Buôn muối lậu là tội chết khó thoát, kẻ kia đã nói chủ mưu đứng sau là một vị đại nhân trong triều thì chắc chắn vị đại nhân này có địa vị không thấp, nếu không cũng chẳng dám to gan như vậy.
Suy nghĩ sâu hơn nữa, chủ mưu thực sự không phải phe của Thái tử thì cũng là phe của Thất Hoàng tử và Bát Hoàng tử.
Sắc mặt Tiêu Ngự không đổi, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: "Lập tức áp giải người về Kinh, nhưng không được để lộ chút tin tức nào."
Mặc Dữ không dám lơ là, chắp tay nhận lệnh.
"Điện hạ đang nghi ngờ…?" Tạ Thừa nhíu mày, đặt chén lưu ly men hoa mai xuống, vừa định lên tiếng hỏi thì bên ngoài đã vang lên tiếng thì thầm của nha hoàn: "Bẩm Điện hạ, Tương Vương gia đã đến."
Tương Vương là ca ca ruột của Vị Ương Công chúa. Hắn ta đến vào lúc này chắc là để từ biệt Tiêu Ngự. Tính ra thì sứ đoàn của Nam Quỳnh cũng sắp rời Kinh rồi. Mộ Tử Nghị và những người khác biết phân biệt nặng nhẹ, bèn đứng dậy cáo từ Tiêu Ngự.
Lúc ba người đi ra còn chạm mặt Tương Vương, bèn chào hỏi một tiếng. Trước khi đi, Tạ Thừa còn ngoái lại nhìn Tương Vương gia, người có cử chỉ vô cùng chừng mực. Không biết có phải hắn ta ảo giác không, nhưng hắn ta luôn cảm thấy Tương Vương và Vị Ương Công chúa thực ra không giống thân huynh muội cho lắm, dù giữa hai hàng lông mày của họ dường như có vài phần tương tự, chắc là hắn ta nghĩ nhiều rồi.
Ở một góc không ai để ý, Tương Vương lặng lẽ giấu tay vào trong tay áo. Thành Vương lợi hại, mà người bên cạnh hắn cũng chẳng phải dạng vừa. Vị Tạ đại nhân này trông có vẻ phong thái như gió mát trăng thanh, cũng không nói nhiều, nhưng thực tế suốt chặng đường đi đều ngầm quan sát họ, e rằng cũng là một nhân vật đáng gờm.
Một lát sau, một nha hoàn mặc váy xanh biếc dẫn Tương Vương vào: "Vương gia, mời ngài vào."
Vừa vào thư phòng, một mùi đàn hương thoang thoảng đã ập tới. Đàn hương giúp tĩnh khí ngưng thần, điều này khiến Tương Vương một lần nữa nhận ra sự sâu sắc khó lường của Thành Vương: "Thành Vương Điện hạ."
"Vương huynh mời ngồi."
Tương Vương ngồi xuống, cười nói với Tiêu Ngự: "Hôm nay bản vương đến đây là muốn từ biệt Điện hạ. Chúng ta đã ở Kinh thành một thời gian dài, cũng đến lúc phải trở về Nam Quỳnh để bẩm báo với phụ hoàng. Trước khi đi, bản vương đặc biệt đến chào từ biệt Điện hạ, cũng là có một việc muốn nhờ cậy ngài."
Tiêu Ngự có hàng mi dày như lông quạ, sắc mặt dịu dàng, ra hiệu cho đối phương nói tiếp.
"Bản vương chỉ có Vị Ương là thân muội muội. Từ nhỏ Vị Ương đã được mẫu hậu nuôi nấng bên người nên tính tình khó tránh khỏi có phần ngang bướng, mong Điện hạ chiếu cố muội ấy nhiều hơn."
Tiêu Ngự nhấp một ngụm trà, khẽ gật đầu: "Đó là lẽ dĩ nhiên."
Không khí lại trở nên yên tĩnh, Tương Vương thăm dò hỏi: "Bản vương đã bẩm báo với Bệ hạ rằng ba ngày nữa sẽ rời Kinh, không biết trước khi rời Kinh, bản vương có thể gặp lại muội muội một lần nữa không?"
Nói trắng ra, trong lòng Tương Vương vẫn không yên tâm về tiểu biểu muội Tô Uyển Nguyệt này. Dù hắn ta ở dịch quán ngày ngày đều nghe nói Thành Vương Điện hạ và Thành Vương phi tình cảm sâu đậm, nhưng nếu không tận mắt gặp một lần, trong lòng hắn ta vẫn không thể an tâm.
Nếu lần này họ không gặp mặt, e rằng lần sau phải đợi đến cuối năm mới có thể gặp lại.
"Đi mời Vương phi qua đây."
Cùng lúc đó, Tô Uyển Nguyệt đang kiểm tra sổ sách các sản nghiệp thuộc phủ Thành Vương. Khi lật đến một trong số đó, nàng khẽ nhíu mày, sai người mang bàn tính đến.
Bà tử đứng hầu một bên cũng không phải kẻ ngốc, Vương phi nương nương còn phải dùng bàn tính để kiểm tra lại, vậy chắc chắn là có sơ suất ở đâu đó. Bà tử mang bàn tính đến cho Tô Uyển Nguyệt, Cầm Nhi bưng một bát nước vải thiều đến. Thấy Tô Uyển Nguyệt khoanh tròn vài chỗ, bà tử hỏi: "Vương phi nương nương thấy sổ sách này không đúng sao?"