Chương 12

"Nữ nhi thỉnh an mẫu phi."

Tần Quý phi nhìn nữ nhi bằng ánh mắt cưng chiều rồi nói: "Con bé này, hôm nay sao lại đến thỉnh an mẫu phi thế, có phải biết trước hôm nay tẩu tẩu con vào cung thỉnh an mẫu phi nên con mới tới không?"

"Đâu có ạ." Thất Công chúa bĩu môi làm nũng với Tần Quý phi, rồi nhân lúc bà bật cười, nàng ấy ghé sát vào tai bà thì thầm: "Mẫu phi, Hoàng tẩu đúng là một mỹ nhân."

Thấy nữ nhi thật lòng yêu mến Vị Ương Công chúa, Tần Quý phi bèn mỉm cười gõ nhẹ vào chóp mũi nàng ấy, như vậy cũng đỡ cho bà khối việc.

"Tiểu Thất đã thích Hoàng tẩu của con như vậy thì lúc rảnh rỗi cứ đến phủ Thành Vương trò chuyện với Hoàng tẩu nhé." Tần Quý phi nhìn Tiêu Ngự và Tô Uyển Nguyệt, cười nói: "Bổn cung muốn dặn dò các con cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Trời cũng không còn sớm nữa, các con mau hồi phủ đi."

"Vâng, thưa mẫu phi."

Xe ngựa của phủ Thành Vương đang đỗ dưới bóng cây. Thấy Tiêu Ngự và Tô Uyển Nguyệt đi tới, thị vệ vội vàng hành lễ. Tiêu Ngự nhẹ nhàng nhảy lên xe, lẽ ra Tô Uyển Nguyệt cũng có thể lên xe một cách dễ dàng như vậy, nhưng nàng không thể để lộ chuyện mình biết võ nên đành phải nhấc tà váy, để Cầm Nhi dìu nàng lên.

Giống như lúc đến, Tiêu Ngự vừa lên xe đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi, còn Tô Uyển Nguyệt thì ngẩn người nhìn trần xe bằng gỗ Kim Ty Nam Mộc*.

*Gỗ Kim Ty Nam Mộc: loại gỗ ngọc am quý hiếm, có vân óng ánh như chỉ vàng, thường dùng trong cung.

Mãi mới về đến phủ Thành Vương, Tô Uyển Nguyệt thấy Tiêu Ngự vẫn đi theo nàng thì lấy làm lạ, nàng do dự hỏi: "Điện hạ, đây là…?"

Dường như thấy câu hỏi của nàng khá thú vị, Tiêu Ngự dừng bước, liếc nàng một cái rồi cười như không cười: "Bản vương dùng bữa trong phòng Vương phi thì không được sao?"



Tháng tư, hoa đào trong sân nở rộ, tựa như một thiếu nữ e ấp thẹn thùng, gió xuân khẽ thổi.

Mộ Tử Nghị tay cầm chiếc quạt xếp, môi mỉm cười, nghênh ngang bước vào từ bên ngoài: "Điện hạ cưới thê tử rồi cũng bận trăm công nghìn việc, chẳng thèm tụ tập với đám bạn bè chúng ta nữa rồi."

Trong thư phòng rộng lớn, ngoài Tiêu Ngự ra thì La Tề và Tạ Thừa cũng đã có mặt. La Tề thầm nghĩ đầu óc tên này có vấn đề, bèn lạnh nhạt liếc hắn ta một cái: "Điện hạ và Vương phi đang tân hôn, tình cảm mặn nồng như keo như sơn, ngài ấy có thời gian rảnh không ở bên Vương phi, lẽ nào lại đi ở cùng ngươi à?"

"Cũng phải." Mộ Tử Nghị gật đầu tỏ vẻ đã thông, rồi hướng mắt về phía Tiêu Ngự đang ngồi ở ghế trên cùng: "Điện hạ có thích vị Vương phi đến từ Nam Quỳnh này không? Gần đây tại hạ có nghe thiên hạ đồn rằng, nhan sắc của Thành Vương phi không ai ở Kinh thành này sánh bằng."

Mộ Tử Nghị và La Tề nói khô cả họng trong thư phòng mà Tiêu Ngự vẫn một mực im lặng. Mãi đến khi Mộ Tử Nghị hỏi câu này, Tiêu Ngự mới chậm rãi lên tiếng: "Bản vương không phải kẻ trông mặt mà bắt hình dong."

Mộ Tử Nghị và La Tề nhìn nhau, suýt nữa thì họ quên mất, người này vốn không gần nữ sắc. Kinh thành có thể nói là mỹ nhân như mây, nhưng trước giờ chưa từng thấy hắn để mắt tới cô nương nào. Xem ra lời đồn "tân hôn, như keo như sơn" trong Kinh thành chỉ là diễn cho người khác xem, chứ Điện hạ chẳng có chút tình cảm nào với vị Vương phi vừa mới cưới về.

Lẽ dĩ nhiên là vậy. Trước khi thành hôn, Điện hạ và Thành Vương phi mà hắn cưới về vốn là hai người xa lạ, tất nhiên sẽ không vì một đám cưới mà tình sâu nghĩa nặng được, đến truyện kể cũng chẳng dám viết như thế.

Lúc này, có người gõ cửa. Được cho phép, một thị vệ mặc áo giáp đen từ ngoài bước vào: "Bẩm Điện hạ, thuộc hạ đã bắt được kẻ chủ mưu buôn muối lậu ở vùng Phủ Châu. Nhưng hắn một mực khẳng định hắn không phải kẻ cầm đầu, còn nguyện lấy tính mạng ra đảm bảo rằng chủ mưu thực sự là một vị đại nhân trong triều. Thuộc hạ đã cố cạy miệng hắn, nhưng hắn thà chết cũng không khai, chỉ nói rằng khi nào gặp được Điện hạ thì mới chịu nói. Thuộc hạ đặc biệt về đây xin chỉ thị của Điện hạ, có cần áp giải hắn về Kinh không ạ?"