Chương 11

Thất Công chúa là thân nữ nhi của Tần Quý phi, cùng Tiêu Ngự là thân huynh muội.

Ánh mắt tò mò của Thất Công chúa rơi trên người Tô Uyển Nguyệt. Chốc lát, nàng ấy như một cơn gió chạy đến trước mặt Tô Uyển Nguyệt.

"Hóa ra tẩu chính là Vị Ương Công chúa."

Quế ma ma cùng các tỳ nữ khác đồng loạt cúi đầu, sợ rằng lát nữa vị tiểu tổ tông này sẽ nói ra những lời không nên nói, gây thêm phiền phức cho Điện hạ và Nương nương.

Ai trong Kinh thành mà chẳng biết Thất Công chúa giao hảo với Tần cô nương của phủ Nghị Dũng hầu chứ? Lúc trước nương nương đã ra sức tiến cử Tần cô nương làm Thành Vương phi, nếu không phải vì cân nhắc đến thời cuộc, thì Thành Vương phi của ngày hôm nay là ai vẫn còn chưa biết được.

Quế ma ma sợ Thất Công chúa thấy Vương phi nương nương sẽ trút giận thay Tần cô nương, vậy thì biết làm sao bây giờ đây?

Quế ma ma lén lút ra hiệu bằng mắt cho tỳ nữ mặc váy hồng đứng ở cuối cùng.

Tô Uyển Nguyệt khẽ cười, dung mạo như đóa phù dung vừa hé nở, nàng xác nhận mình chính là Vị Ương Công chúa.

Thất Công chúa vừa nghe vậy, đôi mắt liền mở to. Nàng ấy bước hai bước tới, nắm lấy bàn tay thon dài trắng nõn của Tô Uyển Nguyệt, reo lên: "Hóa ra Vị Ương tỷ tỷ thật sự xinh đẹp như lời đồn. Ngay từ thuở còn ngây thơ non trẻ, ta đã nghe nói Vị Ương tỷ tỷ dung mạo quốc sắc thiên hương, danh tiếng vang khắp thiên hạ. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là vậy nha."

Quế ma ma: "…"

Những người khác: "…"

Hóa ra Thất Công chúa không phải tới tìm Vương phi nương nương gây sự.

Có lẽ vì giọng điệu nói chuyện của Thất Công chúa quá khoa trương, Tô Uyển Nguyệt không nhịn được bật cười. Giai nhân khẽ cười duyên dáng, so với hoa hạnh mùa xuân cũng không hề kém cạnh: "Đa tạ Thất Công chúa đã khen ngợi."

Từ khi Tô Uyển Nguyệt đồng ý thay thế Vị Ương Công chúa xuất giá cho đến nay, đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười thật lòng.

Vừa hay Tiêu Ngự đi tới, liền nhìn thấy cảnh này.

"Ai nha, ca ca tới rồi." Thất Công chúa đang định nói chuyện, thì khóe mắt liếc thấy hoàng huynh, nụ cười trên mặt nàng ấy càng thêm rạng rỡ.

Thất Công chúa và Tiêu Ngự là thân huynh muội, ngày thường Thất Công chúa cũng tôn trọng Tiêu Ngự, vị ca ca ruột thịt này nhất, nên tình cảm huynh muội của họ so với người khác còn sâu đậm hơn.

Tiêu Ngự chắp tay sau lưng đi tới, đôi giày bạc dừng lại cách Tô Uyển Nguyệt một tấc, giọng nói hắn trầm thấp: "Vương phi, đã đến lúc hồi phủ rồi."

Tô Uyển Nguyệt mày mắt dịu dàng, khẽ cúi người về phía hắn.

Thất Công chúa chỉ nói vài câu với Tô Uyển Nguyệt, từ tận đáy lòng thích vị tẩu tẩu đến từ Nam Quỳnh này. Nàng ấy cười tủm tỉm tiến lên khoác tay Tô Uyển Nguyệt, nói: "Vị Ương tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."

Tần Quý phi nghe nói nữ nhi mình muốn đối xử không khách khí với Vị Ương Công chúa, suýt nữa giật mình. Ngự Nhi và Vị Ương Công chúa đang trong thời kỳ tân hôn ngọt ngào, mà sứ thần Nam Quỳnh Chu Hành cùng Tương Vương của Hoàng thất Nam Quỳnh đều vẫn còn ở đây. Vào thời điểm mấu chốt này, nếu truyền ra tin tức mẫu nữ Quý phi ức hϊếp Vị Ương Công chúa, chẳng phải sẽ để lại một cái cớ cho Trung cung sao?

Tần Quý phi lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận mấy ngày nay chỉ lo đối phó qua loa với Hoàng hậu mà quên dặn dò Tiểu Thất phải hòa thuận với Vị Ương Công chúa. Tính tình Tiểu Thất lại nóng nảy, bốc đồng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì…

Lòng Tần Quý phi càng sốt ruột bao nhiêu, trên mặt bà lại càng tỏ ra bình tĩnh bấy nhiêu, thậm chí bà còn có tâm trạng hỏi nữ quan bên cạnh rằng mấy tấm phù quang cẩm* mới có được gần đây đang ở đâu.

*Phù quang cẩm: là loại gấm quý, hoa văn óng ánh, dưới ánh sáng chuyển sắc lung linh như sóng nước.

Đúng lúc này, Tần Quý phi nhìn qua cửa sổ, thấy nữ nhi và Tô Uyển Nguyệt đang vừa nói vừa cười đi vào trong điện. Bà bèn lặng lẽ thở phào, xem ra nữ nhi mình vẫn biết chừng mực, không gây chuyện vào lúc này.