Chương 10

Hoàng hậu nói: "Thành Vương và Vương phi vừa mới thành hôn, tình cảm mặn nồng, bổn cung cũng không có gì phải dặn dò. Chỉ là bổn cung vừa thấy Vương phi đã cảm thấy có duyên. Trong cung này, bổn cung luôn thiếu một người đáng yêu để bầu bạn tâm sự. Sau này nếu Vương phi không có việc gì thì có thể thường xuyên vào cung trò chuyện với bổn cung."

Thánh thượng nói: "Chu công công, ngươi dẫn Thành Vương và Thành Vương phi đến thỉnh an Quý phi đi."

Chu công công cung kính tiến đến trước mặt Tiêu Ngự và Tô Uyển Nguyệt, vươn tay ra mời: "Điện hạ, Vương phi, mời hai vị đi lối này."

Quý phi ở cung Thừa Càn, biển cung trên đó còn là do chính tay Thánh thượng ngự bút. Phải nói rằng trong khắp Hoàng cung này, người được Thánh thượng sủng ái nhất chính là Quý phi nương nương. Ai mà không biết, Quý phi nương nương chính là cái gai trong mắt Hoàng hậu nương nương.

Đêm qua Thánh thượng đã nghỉ lại ở cung Thừa Càn, Tần Quý phi cả đêm không ngủ, lúc này đang dựa vào sập mỹ nhân nghỉ ngơi, trên người đắp một tấm chăn gấm mỏng, trông vừa lười biếng vừa yêu kiều.

Quế ma ma vén rèm bước vào, cười nói: "Nương nương, Điện hạ và Vương phi nương nương đã đến rồi ạ."

Tần Quý phi mở cặp mắt đào hoa tựa hồ ly, lười nhác chống một tay lên sập mỹ nhân, bảo Quế ma ma cho người vào.

Khi Tiêu Ngự và Tô Uyển Nguyệt thỉnh an, Tần Quý phi tủm tỉm cười nhìn Tô Uyển Nguyệt. Mái tóc mây của Tô Uyển Nguyệt được búi thành kiểu tùy vân, hai bên cài hai cây trâm hình hoa thược dược. Gương mặt trái xoan, mắt hạnh môi son, da trắng như tuyết, dung mạo tinh xảo không một nét nào không đẹp, dáng người lại càng thướt tha yêu kiều, cử chỉ phóng khoáng. Phải công nhận rằng, một nữ tử như vậy, Tần Quý phi rất thích.

Tần Quý phi lên tiếng: "Đứng lên đi."

Rồi lại nói: "Ban trà."

Quế ma ma tự mình dâng trà, các thị nữ khác thì bưng lên một tấm gấm vân và một bộ trang sức cài đầu bằng san hô đỏ, Tô Uyển Nguyệt cất tiếng cảm tạ Tần Quý phi.

Tần Quý phi mỉm cười, hỏi Tô Uyển Nguyệt: "Mấy hôm nay hoa hạnh trong tiểu hoa viên của bổn cung nở đẹp lắm, không biết Vị Ương có thích hoa hạnh không?"

Tô Uyển Nguyệt là một nữ tử vô cùng thông tuệ, đoán được Quý phi nương nương có lời muốn nói riêng với người bên cạnh, nàng bèn khẽ gật đầu.

Thấy nàng gật đầu, nụ cười bên môi của Tần Quý phi càng thêm rạng rỡ, nói: "Quế ma ma, ngươi dẫn Vương phi đến tiểu hoa viên ngắm cảnh một chút đi."

"Vương phi nương nương, mời ngài đi lối này."

Đợi Tô Uyển Nguyệt theo Quế ma ma đến tiểu hoa viên, Tần Quý phi mới liếc xéo Tiêu Ngự một cái, nói: "Trước kia bổn cung đã chọn lựa nhiều quý nữ xuất thân danh môn cho con, vậy mà con đều không thích. Vị Ương Công chúa là Thành Vương phi do chính con gật đầu đồng ý, giờ con đã thích rồi chứ?"

Tiêu Ngự dùng ngón tay thon dài xương rõ ràng chơi đùa chiếc chén men xanh. Hắn không thể phủ nhận rằng Vị Ương Công chúa mà mình cưới về sở hữu một dung mạo xinh đẹp, song người có vẻ ngoài tốt thì Tiêu Ngự đã gặp quá nhiều rồi. Bởi vậy, đối với những nữ tử chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, hắn cũng không hẳn là thích.

Có điều, đã là người hắn cưới về, hắn cũng sẽ cho nàng vài phần thể diện.



Hoa hạnh phất qua mặt, xuân sắc ngập tràn.

"Vương phi nương nương, đây chính là tất cả hoa hạnh trong tiểu hoa viên của nương nương nhà chúng ta."

Đang ngắm hoa, bỗng một giọng nói kiêu căng đáng yêu từ bên trong truyền tới: "Ngươi là ai? Sao lại ở hậu hoa viên của mẫu phi ta?"

Tô Uyển Nguyệt quay đầu lại, người tới là một bé gái khoảng mười ba tuổi, y phục hoa lệ, phía sau còn có rất nhiều tỳ nữ. Nhìn y phục và phong thái, chắc là một vị Công chúa nào đó của Hoàng thất.

"Nô tỳ bái kiến Thất Công chúa." Quế ma ma giật mình, vội nói: "Bẩm Công chúa, đây là Vương phi nương nương, cũng là Vị Ương Công chúa của Nam Quỳnh."